Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4900



Chương 4900

Đôi khi sẽ bị thương, thậm chí là bị giết và tàn tật cũng không phải là chưa từng xảy ra.

Và đây cũng là lý do tại sao Diệp Hân Nguy muốn rời khỏi Ám Hương.

Nhưng giờ đây, hy vọng duy nhất của cô ta đều đã tan tành.

Ở thành phố Ninh Lâm hay thậm chí là toàn bộ Bạch Lạc thì đều không có ai dám xúc phạm đến hai người đàn ông này.

Nhưng cô ta lại đã xúc phạm cả hai người cùng một lúc.

Diệp Hân Nguy che mặt và không ngừng khóc lóc.

Lần này, cuộc đời của cô ta đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Đừng nói là đi ra ngoài tìm Tô Lam và Mộ Mãn Loan để báo thù, cho dù muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này thì phần trăm có thể thực hiện được cũng cực kỳ nhỏ bé.

Sau khi khóc lóc thảm thiết, cô ta đột nhiên nắm chặt tay lại.

Khuôn mặt hung dữ của cô ta lộ ra vẻ không cam lòng.

Không được, Tô Bích Xuân cô ta không thể bị đánh bại như thế này được.

Những người làm hại cô ta suy bại đến ngày hôm nay vẫn còn chưa chết.

Họ đều đang sống khỏe mạnh và hưởng thụ hạnh phúc gia đình. Dựa vào cái gì mà cô ta lại phải khổ cực ở chỗ này chứ?

Cô ta không chấp nhận sự đối xử bất công như vậy.

Nếu ông trời đã cho cô ta một thân phận mới và một khuôn mặt mới thì cô ta phải tận dụng nó thật tốt.

Cho dù là ở trong cái nơi tăm tối như Ám Hương này, chỉ cần cô ta có bản lĩnh thì một ngày nào đó, cô ta nhất định có thể rời khỏi đây.

Cô ta lau đi những giọt nước mắt trên mặt, đứng dậy đi vào phòng tắm để sửa sang lại quần áo xộc xệch và đầu tóc rối bù của mình rồi bình tĩnh đi ra ngoài.

Khi vừa bước ra khỏi cửa phòng VIP, Diệp Hân Nguy lập tức nghe thấy tiếng chửi rủa và tiếng la hét chói tai từ bên ngoài truyền đến.

“Chết tiệt, cái tên biến thái đáng chết kia lại đến đây rồi. Rốt cuộc trong số các người, ai sẽ đi lên đối phó với ông ta đây?”

Diệp Hân Nguy ngẩng đầu nhìn lên thì lập tức nhìn thấy một người phụ nữ đã gân bốn mươi tuổi, dáng vẻ vẫn còn thướt tha, đôi mắt lộ ra vẻ hung ác và đang chống nạnh quát lớn.

Lúc này, bà ta đang đứng giữa hành lang và hét vào mặt mười mấy người phụ nữ trẻ ở trước mặt bà ta.

Nhưng tiếng hét giận dữ của bà ta không nhận được bất cứ phản ứng gì từ mọi người.

Đứng ở cửa, Diệp Hân Nguy có thể nghe thấy rõ vài nhân viên phục vụ ở bên cạnh đang xì xào bàn tán với nhau: “Người khách trong phòng đó đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà vẫn còn đến những chỗ thế này, cũng không biết là ông ta ăn xong có tiêu được không nữa.”

“Sáu mươi tuổi thì sao chứ? Tuy rằng cơ thể của ông già đó không được khỏe mạnh lắm, nhưng mà cũng có rất nhiều trò khác có thể chơi mà.”

“Lời nói này của cô là có ý gì vậy?”

“Cô là người mới nên không biết.

Nghe nói cái người một tháng trước đến đây cũng là ông già này. Ông ta có vẻ có cái gì đó rất quái gở và ông ta đã biến một cô gái mới hơn hai mươi tuổi trở thành một người sống thực vật.”