Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4905



Chương 4905

Rất nhiều biên kịch vừa còn nói chỉ cần kịch bản có giá trị hợp lý sẽ nhận, vậy mà vô cùng bất ngờ đều thống nhất nói không có thời gian.

Nếu chỉ có một hai biên kịch có phản ứng như vậy, còn có thể cho là trùng hợp.

Nhưng nếu tám người mười người đều nói như vậy, vậy thì điều này đáng phải suy ngẫm rồi!

Tô Lam cô không phải là một người chuyên về thuyết âm mưu.

Nhưng tình huống hiện tại khiến cô không thể không bắt đầu hoài nghi, có phải có người cố ý nhắm vào phòng làm việc, cố tình giở trò xấu nhắm vào “Đại mộng vô song hai” của cô hay không.

Sau khi thử liên hệ với biên kịch thứ mười hai cũng không có kết quả xong.

Vốn cô mệt mỏi không chịu nổi bắt đầu trở nên có chút phập phồng không yên.

Đang cảm thấy tâm trạng chán nản, cô liếc mắt nhìn thấy một tài liệu bị thu nhỏ phía sau nền.

Hơn nữa tài liệu này có một cái tên vô cùng kỳ quái: Cuộc sống hàng ngày của tôi và tổng tài bá đạo.

Nhìn cái tên này hẳn là một cuốn tiểu thuyết.

Nhưng Tô Lam lục lọi trí nhớ tìm kiếm, hoàn toàn không nhớ ra mình lúc nào xem qua cuốn tiểu thuyết này.

Lòng hiếu kỳ của cô bị khơi ra.

Vì thế cô nhẹ nhàng di chuyển con chuột, đem cái tài liệu bị thu nhỏ phía sau nền kia mở ra.

Cái này vừa xem liền giật mình, Tô Lam suýt chút nữa thì trực tiếp chọc mù mắt mình!

Bởi vì cuốn tiểu thuyết này vậy mà là cuốn văn H hôm đó cô xem trộm ở văn phòng của Quan Triều Viễn.

Trước đó cô còn đổi tên nam chính thành Quan Triều Viễn.

Bây giờ xem lại, tên nữ chính vậy mà cũng bị đổi thành Tô Lam.

Không hề nghỉ ngờ, có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy, ngoài Tô Lam cô ra chỉ còn lại Quan Triều Viễn.

Hai người bọn họ đúng là ngưu tâm ngưu, mã tâm mãi Tô Lam nhịn không được đỡ lấy cái trán của mình lặng lẽ chửi tục.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cuốn tiểu thuyết này, cô liền nhớ đến cảnh lúc trước Quan Triều Viễn bắt nạt cô.

Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết bình thường, quả thật chính là trang sử đầy máu và nước mắt của côi!

Cho nên loại đồ vật này căn bản không cần thiết phải tồn tại trên thế giới này!

Tô Lam không chút do dự đóng tài liệu lại.

Lúc cô đang chuẩn bị xóa đi, vậy mà lại bất ngờ phát hiện cái tài liệu này không có cách nào loại bỏ?

Khi cô click xóa, nó liền biến mất, buông chuột phải ra liền xuất hiện lại.

“Ôi mẹ, cái này có độc đi!”

Ngay tại lúc Tô Lam đang chửi tục, phần mềm diệt virus ở góc dưới bên phải màn hình bắn ra dấu chấm than màu đỏ thật lớn.

“Cảnh báo! Máy tính của bạn có thể tôn tại rủi ro bảo mật lớn, mời lập tức tiến hành diệt virusl”

Tô Lam vẻ mặt mông lung.

Cô nhìn tài liệu trên máy tính, tuyệt đối không dự đoán được cuốn tiểu thuyết này thế mà lại giấu virus.

Cô nhất quyết không tin cái tà ma quỷ quái này.