Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4912



Chương 4912

Bây giờ đã là mười hai rưỡi khuya, cô ấy là một phụ nữ có thai cũng nên nghỉ ngơi rồi.

Tô Lam đang chuẩn bị bảo Lâm Thúy Vân đi nghỉ ngơi đi thì đột nhiên bên kia lại vang lên một tiếng hô lên.

“Thúy Vân, cậu sao thế?”

Tô Lam vừa nói xong thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm: “Cô ấy ngủ thiếp đi.”

Lục Mặc Thâm đang nói.

Tô Lam biết giáo sư Lục đang đau lòng Thúy Vân của mình cho nên cũng vội vàng gật đầu.

“Giáo sư Lục, anh chăm sóc Thúy Vân cho tốt, hôm nào chúng ta lại tụ tập.”

Lục Mặc Thâm ừ một tiếng rồi cúp máy chẳng hề có chút do dự.

Lâm Thúy Vân nhìn thấy động tác dứt khoát của Lục Mặc Thâm thì trở nên rất buồn bã.

Cô ấy đứng dậy rồi chỉ vào mặt Lục Mặc Thâm mà nói: ‘Lục Mặc Thâm, vừa rồi em còn đang nói chuyện với nói chuyện với Tô Lam đấy, sao có thể ngủ thiếp đi ngay thế được? Anh cho rằng em là thần tiên à?”

Lục Mặc Thâm ném điện thoại di động sang một bên rồi đi thẳng tới trước mặt Lâm Thúy Vân.

Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt càng ngày càng gần mình thì cũng có chút chột dạ.

Cô ấy rụt vào trong ghế sô pha theo bản năng rồi nói: “Anh đừng tới đây!”

Lục Mặc Thâm đi đến trước mặt Lâm Thúy Vân rồi cúi đầu nhìn cô ấy mà nói: ‘Em có phải là thần tiên hay không thì anh không biết nhưng trong mười tháng tiếp theo em sẽ biến thành một con heo.”

“Heo?”

Lâm Thúy Vân còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên đã thấy cơ thể của mình nhẹ hãng đi.

Lục Mặc Thâm đưa hai tay ra rồi trực tiếp bế cô ấy lên khỏi ghế sô pha, sau đó quay người đi về phía phòng ngủ.

| “Lục Mặc Thâm thả em ral Em có chân, em tự đi được, không cần anh ôm.”

Lâm Thúy Vân dùng hai tay đập vào người anh ta với vẻ tức giận.

Bởi vì vừa rồi cô có thể nghe rất rõ rằng người đàn ông này muốn biến mình thành heo!

Sao mà thế được chứ?

Lâm Thúy Vân mình là nữ thần của ngành vũ đạo đại học Lan Ly cơ mà!

Trước khi bị người đàn ông tên Lục Mặc Thâm này chà đạp thì người theo đuổi mình xếp hàng dài tới mấy cây sối Cho dù mình có mang thai thật thì cũng phải thật xinh đẹp! Phải giữ dáng người hoàn hảo.

Lục Mặc Thâm chỉ cần nhìn Lâm Thúy Vân một chút là đã biết cô ấy đang suy nghĩ gì rồi.

Anh ta siết hai tay lại rồi ôm chặt cô ấy vào ngực, không định thả tay ra để cô ấy tự đi vào phòng ngủ.

“Anh thả em ra! Em tự đi được, em không muốn biến thành một con heo!”

Lục Mặc Thâm liếc cô một cái rồi nói: ‘Lâm Thúy Vân, xóa bỏ cái ý nghĩ xấu xa kia của em lại đi! Nếu như bị anh phát hiện trong lúc mang thai em còn muốn bảo vệ dáng người, ăn uống điều độ thì…

Mặc dù Lục Mặc Thâm không nói tiếp nhưng chừng đó đã đủ khiến cho Lâm Thúy Vân run lên bần bật rồi.

Mẹ ơi, người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ của mình à?

Nếu không sao có thể đoán được trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì chứ?

“Sao mà thế được chứ?”