Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4918



Chương 4918

Ánh mắt của anh tập trung nhìn cô gái đang nằm ngủ bên cạnh mình.

Chuyện của Hạ Tâm Dương anh chắc chắn phải điều tra cho rõ!

Hơn nữa anh cũng sẽ phái người điều tra năm người bang Phi Lang năm xưal Cho dù sự thật năm đó là gì, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ không buông tay Tô Lam.

Cũng sẽ không để cho cô ấy đi lại vào vết xe đổi Người phụ nữ của anh, hãy để anh bảo vệ.

Chờ tới khi Tô Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra thì đã là chín giờ sáng hôm sau.

Cô vô thức nhìn sang bên cạnh, trống rỗng không có một ai.

Tô Lam đưa tay sờ chăn một chút thì phát hiện chăn mền lạnh ngắt, cô không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ cả đêm qua Quan Triều Viễn cũng không về nhà ư?

Tô Lam nghĩ tới đây thì như có một cục tức nén trong ngực, không nuốt xuống được.

Có lầm hay không chứ? Rõ ràng là anh ta bắt nạt mình sao lại biến thành anh ta giận mình rồi chứ?

Hừ, Tô Lam tôi đây còn lâu mới thỏa hiệp nhé!

Cô cắn răng một cái rồi vén chăn lên, rời giường rửa mặt.

Khi cô xuống lầu thì thấy Lâm Mộc đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, trong phòng bếp còn có một cái đĩa trống không. Cô hỏi: “Bà Lâm, cái đĩa kia là?”

Lâm Mộc liếc qua phòng bếp, sau đó nói: “Cái đĩa đó ấy à, sáng nay cậu chủ dậy rất sớm, cậu ấy ăn sáng xong rồi đi ra ngoài luôn rồi. Trước khi đi còn dặn dò tôi tới giờ thì đưa mấy cô cậu | nhỏ tới trường, không nên quấy rầy cô, để cô nghỉ ngơi thêm một lát.”

Tô Lam rất kinh ngạc: “Ý của bà là tối qua Quan Triều Viễn có trở về ư? Sao tôi lại không biết chứ?”

Lâm Mộc lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là tối qua cậu chủ về khá trề, tôi cũng không để ý nữa.”

“À thế à, vậy thì không sao.”

Khi Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải là giận dỗi không về nhà mà là bận rộn công việc, cho nên mới đi sớm về trễ thì cô cũng đã yên tâm hơn rất nhiều.

Cô hớn hở hát hò, bắt đầu ăn sáng trong vui sướng.

Chỉ là cô còn chưa ăn được vài miếng thì điện thoại bên cạnh đã bắt đầu rung lên.

Tô Lam cầm điện thoại lên rồi mở zalo thì thấy người ngày hôm qua gửi tin nhắn tới cho cô: “Cô gái xinh đẹp, mặt trời chiếu tới mông rồi mà sao cô còn chưa liên lạc với tôi vậy?”

“Chị gái ơi? Chị đang ở đâu thế?

Mau trả lời tôi một câu đi nào.”

“Chị gái, tôi đã chuẩn bị đi tới quảng | trường rồi đây, chị đừng có cho tôi leo cây đó nhai”

“Chị gái thân yêu ơi, tôi đã đi tới quảng trường rồi, bây giờ tôi đi tìm quán cà phê kia, hôm nay chúng ta nhất định phải không gặp không về đó nhà.”

Từng tiếng chị gái liên tiếp này khiến cho Tô Lam trực tiếp xạm cả mặt lại.

Bởi vì chỉ cần cô nghĩ tới chuyện người đang gọi mình là chị gái là một ông chú hèn mọn thì cô lại cảm thấy da gà rụng đầy đất.

Nhưng mình đã hẹn với người này rồi thì cũng không thể thất hứa được.

Tô Lam ăn sáng qua loa rồi xách túi đi ra khỏi nhà.