Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4924



Chương 4924

Nguyễn Phương Thảo thấy được bộ dạng gấp gáp nóng nảy kia của cô thì ngây ngẩn cả người.

Cũng chính trong lúc cô ta đang ngây ngẩn đó thì xe buýt đã lăn bánh rời đi.

“Trời ơi! Tôi đã trả tiền rồi, tôi muốn đi lên, để cho tôi lên xel”

Nguyễn Phương Thảo vừa nhìn thấy xe buýt chuẩn bị rời đi thì vội vàng co chân đuổi theo.

Chỉ là cô ta còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Tô Lam đưa tay kéo lại: ‘Phương Thảo, tôi có chuyện muốn nói với côi”

Cũng bởi vì Tô Lam kéo lại nên xe buýt đã đi xa, Nguyên Phương Thảo có muốn đuổi cũng không đuổi theo được.

Nguyên Phương Thảo chỉ cảm thấy sáu nghìn đồng này của mình đang rời khỏi mình, thậm chí nó còn ngồi trên xe buýt rồi vây tay với mình.

Cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Tô Lam với vẻ tức giận rồi nói: “Chị nhìn đi, đều tại chị cả đó, nếu không thì tôi đã đuổi kịp rồi, hại tôi tự dưng lại mất sáu nghìn đồng.”

Tô Lam nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo như vậy thì không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

Bởi vì vừa rồi cô tìm kiếm tin tức liên quan tới Nguyên Phương Thảo thì cũng đã biết tình trạng kinh tế của cô ta lúc đó.

Khi nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất của giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan thì giá trị bản thân của Nguyễn Phương Thảo đã tăng tới ba trăm triệu cho một tập kịch bản.

Mà bộ phim khiến cho cô ta nhận được giải thưởng này chính là bộ phim mà Tống Chỉ Manh đóng vai chính, ‘Mối tình đầu 365 ngày.

Bộ phim ‘Mối tình đầu 365 ngày’ này không chỉ để Tống Chỉ Manh nhận được giải nữ hoàng màn ảnh.

Mà còn khiến cho Nguyễn Phương Thảo nhận được số tiên nhuận bút đã trừ thuế lên tới chín tỷ đồng với bốn mươi tập phim.

Trong quá trình bộ phim ‘Mối tình đầu 365 ngày’ quay chụp thì Nguyễn Phương Thảo còn nhận thêm những kịch bản khác nữa.

Lúc đó giá của mỗi một tập phim do cô ta biên kịch đã lên tới sáu trăm triệu một tập rồi.

Khi đó Nguyễn Phương Thảo mới hai mươi ba tuổi nhưng giá trị bản thân đã lên tới một chữ ngàn vàng.

Mà bây giờ, chỉ mới có ba năm trôi qua, cô ta lại luân lạc tới tới nỗi đi viết thuê cho người ta để kiếm sống.

Thậm chí vì sáu nghìn đồng mà giơ chân vùng vãy, đúng là khiến cho con người ta thổn thức không thôi.

“Hay là thế này đi, tôi mời cô ăn cơm, cô cho tôi nửa tiếng đồng hồ, chúng ta cùng nhau tâm sự, cô thấy sao?”

Tô Lam dùng đòn sát thủ của mình.

Nguyễn Phương Thảo vừa nghe thấy vậy thì đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Giây trước cô ta còn đang rất giận dữ, giây sau đã dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm Tô Lam: “Nhưng thời gian của tôi rất quý giá, cho nên bữa cơm này phải…”

“Đồ tây, thế nào?”

Nguyễn Phương Thảo nghe thấy vậy thì sáng cả mắt lên.

Chỉ là cô ta vẫn mở miệng nói với vẻ khó xử: ‘Được, nhưng đây là do chị cứ muốn mời tôi ăn cơm đó, đến lúc đó đừng trách tôi ăn nhiều.”