Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4927



Chương 4927

Bảo Anh nói to lên với Mộ Nhất Vi: “Chị sắp phải đi rồi, lần này là tới đây nói lời tạm biệt với em.”

Mộ Nhất Vi ngây thơ nghe thấy vậy thì ngẩn cả người ra.

Cô bé vội vàng co cẳng chạy về phía Bảo Anh.

“Chị Bảo Anh, chị đi đâu thế?”

Bảo Anh nhìn Mộ Nhất Vi trước mặt mình mà trong mắt có một chút hận thù: “Chị phải đi tới một nơi rất xa.”

Mộ Nhất Vi mở miệng hỏi: “Chị Bảo Anh, chị phải đi tới một nơi rất xa như cha sao?”

“Vậy sau này chị có về giống cha không ạ?”

“Em mong rằng chị sẽ về sao?”

Mộ Nhất Vi gật đầu lia lịa rồi nói: “Đương nhiên là em hi vọng chị sẽ về rồi.”

“Muốn chị về thì chỉ có một cách, đó là em phải biến mất hoàn toàn, em có chịu không?”

Lúc Bảo Anh nói những câu này thì trên gương mặt ngây thơ hiện lên vẻ dữ tợn.

Rất khó tưởng tượng một cô bé năm tuổi lại có một vẻ mặt ác độc đến thế.

Mộ Nhất Vi bị dáng vẻ này của Bảo Anh khiến cho vô cùng hoảng sợ.

Cô bé lùi về sau một bước rồi nói theo bản năng: “Nhưng… nhưng Nhất Vi không muốn rời xa mẹ và cha, Nhất Vi không muốn biến mất.”

“Ha ha, đúng thế, cũng bởi vì em không nỡ rời xa bọn họ, em không nỡ biến mất cho nên chị phải biến mất.”

Lúc Bảo Anh nói thì tức giận tới nỗi cả người phát run lên.

Nếu như lúc này trong tay Bảo Anh có cục gạch thì chắc chắn cô bé sẽ đập lên đầu Mộ Nhất Vi không chút do dự.

Cũng bởi vì Mộ Nhất Vi nên mình mới mất đi tư cách ở bên cạnh cha.

Mình mới bị ép ở bên cạnh người đàn bà điên kia.

Mặc dù người đàn bà xấu xí đó chưa từng đánh mình.

Nhưng dáng vẻ đáng sợ của bà ta vấn khiến cho mình vô cùng sợ hãi.

Mỗi lần Bảo Anh vừa nhìn thấy thì sẽ sợ hãi đến nỗi cả người run lên, thậm chí còn chẳng thể nói nên lời.

Mỗi ngày Bảo Anh cứ thế mà sống trong nỗi sợ hãi.

Tối qua cô bé còn lén quay về đến biệt thự của Tô Duy Nam.

Nhưng cha lại hạ quyết tâm không gặp mình, chỉ để chú Thomas đưa mình về một lần nữa.

Hạt giống của sự hồn thù cứ thế chôn trong lòng Bảo Anh, bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Bảo Anh hận Mộ Mẫn Loan, hận cô ta chiếm mất cha của mình.

Nhưng cô bé càng hận Mộ Nhất Vi hơn.

Nếu như không phải là vì Mộ Nhất Vị thì mình cũng sẽ không mất cha, thậm chí còn có thể có thêm một người mẹ.

Vì sao người biến mất trong cái nhà kia không phải là Mộ Nhất Vi này mà lại là mình chứ?

“Chị Bảo Anh đừng như thế… em sợ.”