Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5096



Chương 5096

Tô Lam ngồi bên giường, cô lo lăng nhìn Nguyễn Phương Thảo.

Sau khi im lặng một lúc, cô mới bắt đầu ngập ngừng mở miệng.

Mỗi từ đã được cân nhắc cẩn thận và lúc nói ra vô cùng dè dặt cẩn thận, chú ý đến từng từ ngữ.

Vì sợ mình lỡ nói sai, lại chọc vào dây thần kinh nhạy cảm và mỏng manh của Nguyễn Phương Thảo.

Lúc này, Nguyễn Phương Thảo đang cuộn mình trong góc tường, sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, đôi mắt trũng sâu của cô ấy dường như dần dần có tiêu cự.

Khi cô ấy nhìn rõ người đứng ở trước mặt mình là Tô Lam, cả người dường như đột nhiên hoàn hồn lại.

Lập tức liền nhào vào trong lòng cô, thất thanh khóc rống lên.

Cứ như thể cảm xúc đã kìm nén nhiều năm đã bùng nổ trong giây phút này.

“Hu hu hu…”

Tô Lam cứ để Nguyễn Phương Thảo ôm mình mà gào khóc thật to như vậy.

Cô ta khóc cả tiếng đồng hồ, khóc tới mức hai mắt đỏ bừng lên, sưng vù như hai hột đào.

Thậm chí, cô ấy đã khóc đến khàn cả giọng, đến cả nước mắt cũng chảy tới khô rồi, nhưng không thể dừng lại được.

Trong suốt quá trình này, Tô Lam không nói điều gì cả.

Cô chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy, cứ ôm cô ấy như vậy.

Nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô ấy, thay cô ấy ổn định lại cảm xúc.

Bất chấp sự kìm nén và giấu diếm †rong đáy lòng của Nguyên Phương Thảo, mọi cảm xúc của cô ấy cứ như vậy mà phát tiết hết ra.

Suốt hơn một tiếng đồng hồ này, Tô Lam chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh để ở bên cùng với cô ấy.

Cho đến khi tiếng khóc của cô ấy dần dần yếu đi, lúc này Tô Lam mới cẩn thận buông cô ấy ra, xoay người đi ra ngoài phòng khách, rót một cốc nước nóng rồi đưa cho cô ấy.

Nguyên Phương Thảo vẫn đang nghẹn ngào, cầm cốc nước ấm nong nóng trong tay, ánh mắt lại trở nên đờ đân lần nữa.

Nhìn thấy cô như vậy, cho dù Tô Lam vô cùng lo lắng, nhưng cũng cố nén lòng hiếu kỳ xuống, không vội hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tô Lam nhìn vẻ ngoài yếu ớt của cô ấy mà lặng lẽ ở trong nhà cùng với cô ấy.

Mắt thấy hoàng hôn đã buông xuống, cô gọi chút thức ăn bên ngoài, tất cả đều là cháo gạo thanh đạm: “Phương Thảo, có phải cả ngày này cô đều chưa ăn gì đúng không? Nào tôi gọi một ít cháo gạo rất thanh đạm, cô ăn một chút đã có được không?”

Có lẽ là khóc tới mệt rồi, cũng có lẽ là trong đầu trở nên trống rỗng.

Sau khi Nguyên Phương Thảo nghe thấy giọng nói của Tô Lam, dường như cảm xúc cũng dần dần trở nên tốt hơn một chút.

Đôi mắt của cô đã sưng lên như hạt đào từ lâu vì đã khóc quá nhiều.

Ngay khi cất tiếng lên lần nữa, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô cùng khàn đặc: “Tô Lam, tôi không hiểu…”

Tô Lam thấy cô ấy cuối cùng cũng chủ động nói chuyện, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

Cô cẩn thận đặt bát cháo gạo sang bên cạnh, nắm lấy tay của Nguyễn Phương Thảo, im lặng không nói gì cả.