Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5104



Chương 5104

Cô ấy yêu anh ta, thế nhưng cũng hận anh ta.

Bởi vì cô nhớ vô cùng rõ ràng rằng Chiến Lưu Thành đã nói với chính mình những gì trước khi rời đi vào đêm qua.

Lúc đó cô ấy đang năm mê man trên giường, nửa mê nửa tỉnh.

Đôi mắt ngái ngủ mở ra, nhìn Chiến Lưu Thành đang thản nhiên đứng bên cạnh giường.

Nhưng Chiến Lưu Thành cúi người nói nhỏ vào tai cô: “Cô quấn lấy tôi lâu như vậy, không phải là vì hôm nay hay sao? Không phải chỉ là vì hưởng thụ sự sung sướng trên thể xác hay sao? Vậy hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô, cho cô kí ức cả đời khó mà quên được!”

“Hãy tận hưởng đi, ngày mai lại nói cho tôi biết cảm nhận trên cơ thể của cô, nói cho tôi biết người đàn ông đó có tuyệt vời hay không, có yêu cô hay không…’ Lúc đầu Nguyễn Phương Thảo còn mơ mơ hồ vẫn chưa hoàn hồn, thậm chí cô ấy còn không hiểu Chiến Lưu Thành nói những lời này là có ý gì.

Tới tận sau khi Chiến Lưu Thành xoay người rời đi, cửa phòng lại bị mở ra.

Một bóng người cao lớn từ từ đến gần, người đó thở gấp gáp mà nhào lên…

Nguyễn Phương Thảo có thể cảm thấy rằng người đó dường như đã mất đi lý trí.

Mùi rượu trên người anh ta rất nồng nặc, cho dù cô ấy có giải thích như thế nào, có khóc lóc xin tha như thế nào, anh ta cũng mặc kệ không thèm quan tâm…

Cho đến khi cơn đau thấu tìm gan xâm chiếm, Nguyễn Phương Thảo mới nhận ra rằng những lời Chiến Lưu Thành nói khi rời đi rốt cuộc là có ý gì.

Anh ta đã đưa cô ấy cho một người đàn ông khác!

Nguyễn Phương Thảo kinh hoàng mà rụt tay lại.

Cô ấy loạng chà loạng choạng lùi lại vài bước, lần nữa quay trở về giường co rụt lại một chỗ.

Lần này cô ấy không chỉ cuộn mình †rong góc giường, thậm chí còn ôm hết chăn trên giường lên quấn chặt người, không để lại kẽ hở.

Tô Lam vẫn đang đứng ngoài cửa, dường như nghe thấy động tĩnh bên trong.

Ngay khi cô nghĩ rằng cánh cửa phòng ngủ sẽ thuận lợi mở ra thì bỗng nhiên phát hiện bên trong lại không còn phát ra thêm tiếng động nữa.

Tô Lam không nhịn được mà nhíu mày.

Cô nhẹ nhàng thả nhẹn động tác lại, rồi lại gõ lên cửa phòng mấy lần nữa.

Khi cô cất tiếng lên lần nữa, giọng cô cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng: “Phương Thảo, hay là cô có thể mở cửa trước, có lời gì thì chúng ta cứ mở cửa nói chuyện thẳng với nhau có được hay không?

“Tôi đưa Chiến Lưu Thành đến đây thay cô. Nếu cô có gì thắc mắc, có điều gì còn nghi ngờ, có gì muốn hỏi, thì cô đều có thể hỏi anh ta”

“Cô cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, anh †a tuyệt đối sẽ không dám bắt nạt cô đâu!”

Mặc dù Tô Lam đã nói đến mức này rồi, nhưng vẫn không có động tĩnh gì trong phòng như cũ.

Sắc mặt của Chiến Lưu Thành đang đứng bên cạnh cô cũng dần dần có chút khó coi.

Anh ta bước tới một bước và bắt đầu dùng tay đập cửa, thậm chí còn hét lớn vào bên trong: “Nguyễn Phương Thảo là tôi, cô mở cửa trước đi. cô có chuyện gì, có hiểu lầm gì, hai chúng ta có thể đối mặt với nhau để nói chuyện được không?”

“Cô yên tâm, nếu như thật sự có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với côi”