Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5186



Chương 5186

Cô cúi đầu: “Anh Thương Ly, em chỉ muốn lấy lại công bằng cho Nguyễn Phương Thảo thôi, nhưng mà em thật sợ không ngờ là sẽ làm tổn thương chị Chỉ Manh, lần này là do em sai sót, là do em không tính toán kỹ nên mới…”

“Thật sự là em?”

Sau khi nghe thấy lời mà Tô Lam nói, Khúc Thương Ly gần như giận tím mặt.

Anh ta có vẻ hơi không khống chế được cảm xúc của mình, bông đi về phía Tô Lam gân hơn mấy bước, viền mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén.

Cứ như là lúc nào cũng có thể ra tay đánh cô vậy.

Thấy phản ứng này của Khúc Thương Ly, Tô Lam càng hoảng sợ hơn.

Nhưng cô theo bản năng nhắm hai mắt lại, bởi vì đúng là chuyện lần này là do cô suy nghĩ chưa kỹ càng.

Nếu như vậy có thể làm Khúc Thương Ly xả giận, dễ chịu hơn một chút thì cô có bị đánh cũng không sao.

Nhưng mà cô đã chờ rất lâu nhưng mà vấn chưa bị gì cả, tay của Khúc Thương Ly cũng chưa chạm vào mình.

Tô Lam lo lắng mở mắt ra, cô nhận ra Quan Triều Viễn đứng cạnh mình không biết đã chắn giữa hai người từ lúc nào.

Lúc này ánh mắt của Quan Triều Viễn vô cùng khó chịu.

Anh quắc mắt, cứ nhìn chằm chằm Khúc Thương Ly, giọng nói lạnh lẽo đến †ận xương tủy: “Anh dám đụng vào một cọng tóc của cô ấy thử xem?”

Khúc Thương Ly nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Quan Triều Viễn, vừa liếc nhìn viên mắt đỏ bừng và gương mặt áy náy của Tô Lam, đầu óc trống rỗng.

Vài giây sau đó, anh ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Anh ta hơi loạng choạng lùi về sau mấy bước, bất đắc dĩ dựa lên tường.

Anh ta chán nản ngẩng đầy lên, cứ ngẩn ra như vậy nhìn lên trần nhà, giọng nói rất trâm thấp, cũng không biết là đang nói chuyện với bản thân hay là đang nói với Tô Lam: “Xin lỗi, là anh quá xúc động, chỉ một lòng lo lắng cho tình hình của cô ấy mà không nghĩ đến trong chuyện này còn có những người bị hại khác.”

“Anh tin răng nếu như Chỉ Manh biết sự thật sau chuyện này thì cô ấy cũng sẽ làm giống như em, trả lại sự trong sạch cho Nguyễn Phương Thảo.”

Khúc Thương Ly thở dài một hơi, sau đó bỗng chán nản ngồi xổm xuống đất.

Anh ta dùng hai tay ôm lấy đầu của mình, giọng nói đau đớn khàn khàn: “Anh… anh chỉ là quá nôn nóng, quá sợ hãi! Năm đó lúc có kết quả kiểm tra bệnh của cô ấy, bác sĩ nói cô ấy cũng chỉ có thể sống được ba đến năm năm nữa, anh sợ, anh sợ cô ấy sẽ…”

Khúc Thương Ly còn chưa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu vốn đang đóng chặt bỗng được một bác sĩ kéo ra từ bên trong.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đột nhiên nghe được tiếng động lớn truyền từ phía sau đến, Khúc Thương Ly bồng giật mình, vội vàng đứng lên quay đầu nhìn về phía sau.

Người đi từ phòng cấp cứu ra không phải là ai khác ngoài bác sĩ Bạch.

Anh ta nhanh chóng tháo khẩu trang ra, sau khi anh ta nhìn thấy Tô Lam đứng cạnh Quan Triều Viễn thì ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc: “Tô Lam, cô ấy là bạn của hai người sao?”

Tô Lam đang định mở miệng đã bị Quan Triều Viễn giành nói trước: “Gô ấy là chị họ của tôi.”

Sau khi nghe được câu trả lời của Quan Triều Viễn, ánh mắt bác sĩ Bạch liếc nhìn hai người rất sâu xa.

Nhưng mà anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly đứng cạnh hai người họ.

Khúc Thương Ly cũng được xem là nam thần lâu năm của nước Bạch Lạc, gần như là từ ông bà cụ từ tám mươi tuổi đến mấy cô cậu bé năm sáu tuổi đều biết là ai.

Nên lần đầu tiên bác sĩ Bạch nhìn thấy Khúc Thương Ly thì đã nhận ra anh ta.

Anh ta chần chừ một lát mới nói: “Chuyện liên quan đến bệnh của cô Tống, tôi phải nói với ai chứ?”

Khi bác sĩ Bạch vừa dứt lời thì Khúc Thương Ly đã lập tức bước lên một bước, vô cùng lo lắng nói: “Tô Lam, cô ấy là bạn của hai người sao?”