Tổng Tài! Anh Sai Rồi

Chương 51: Lập tức hủy đi



An Nhiên thất thần rời khỏi bệnh viện, cô đi dọc theo con đường rộng lớn tấp lập người qua lại, trong lòng cô vô cùng hỗn loạn đưa tay đặt nhẹ lên bụng mình An Nhiên thì thầm nho nhỏ " Tiểu bảo bối ủy khuất cho con rồi, con tới không đúng lúc, mẹ không biết baba có chấp nhận con không, mẹ sợ baba làm tổn thương con... "

Khi cô về đến biệt thư cũng gần trưa, về đến nhà cô đi thẳng lên lầu vào phòng cô dấu tờ siêu âm trong ngăn kéo tủ, hiện tại cô không dám nói cho anh biết sự xuất hiện của bảo bảo lúc này tạm thời giữ bí mật.

Lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ đã cũ cô cặm cụi viết lên đó những dòng tâm trạng của mình...

_ Cộc Cộc

Lúc cô viết xong cũng là lúc Thím Trương lên kêu cô xuống ăn trưa,tiếng bà vang lên sau tiếng gõ cửa.

_ Cô chủ, tới giờ dùng bữa rồi ạ.

_ Vâng con xuống liền.

Dứt lời cô thu hồi tâm trạng đứng dậy xuống phòng ăn, cả căn nhà rộng lớn như thế này mà luôn có một mình cô đi ra đi vào đầy buồn tẻ, nếu như cô sinh con có phải bảo bảo sẽ làm ngôi nhà này nhộn nhịp hơn không?

Nhưng giữa cô và anh sau này sẽ không có kết cục, hôn nhân không có tình yêu rất đau khổ, cô rời đi anh sẽ có người phụ nữ khác anh yêu thương cưng chiều họ, họ sẽ có nhiều bảo bảo căn nhà sẽ ngập tràn vui vẻ, cô mỉm cười thê lương ai cũng xứng ngoại trừ cô.

...

Buổi chiều Hàn Nguyên Phong quay về Bách Hợp đón cô, anh đi lên lầu mở cửa phòng vẽ, cô đang vẽ rất chăm chú không hề hay biết sự xuất hiện của anh, anh dựa cửa ngắm nhìn bức tranh, trong tranh là một cánh đồng hoa bách hợp trắng muốt,ở giữa là con đường nhỏ chạm tới chân trời, bóng lưng một cô gái mặc chiếc váy màu thiên thanh đang nghiêng mình ngoái lại đằng sau, cô gái có mái tóc nâu dài, gương mặt thanh tú diễm lệ, đôi mắt to tròn cong cong, trên môi nở nụ cười vô cùng rực rỡ, một bức tranh thực sự có hồn của người vẽ trong đó.

Nguyên Phong sững sờ bức tranh cô vẽ là một biển hoa rất đẹp nhưng lại bị lu mờ bởi nụ cười của cô gái, nụ cười ấy không hiểu sao khiến trái tim anh nhảy lên rung động, anh liền nghĩ tới cô.

Không phải nếu như An Nhiên nở nụ cười cũng sẽ rực rỡ như cô gái trong tranh sao, nhưng đã bao lâu rồi anh không còn được nhìn thấy nụ cười của cô,trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt dàn dụa nước mắt cùng đau khổ của cô, đôi mắt xinh đẹp không còn ánh lên niềm vui nào cả tất cả chỉ là ảm đạm cùng thê lương, anh chợt thấy nhói trong lòng vì anh mà cô đã không còn là Mạc An Nhiên luôn vui vẻ lạc quan nữa...

Đang mải suy nghĩ anh chợt giật mình khi thấy cô đứng dậy,lấy lại vẻ lạnh lùng anh cất giọng:

_ Cô chuẩn bị một chút tôi đưa cô đi.

An Nhiên hơi bất ngờ vì không biết anh đứng đó từ khi nào,cô nhìn anh cất giọng bình thản:

_ Uhm anh chờ tôi một lát.

Nói rồi An Nhiên kéo tấm vải che bức tranh lại, dọn dẹp một chút rồi ra khỏi phòng, ra tới cửa cô không hề nhìn anh mà lướt qua anh đi về thẳng phòng mình, Nguyên Phong thấy hơi khó chịu vì sự thờ ơ của cô nhưng không nói gì xoay lưng đi về phòng mình.

1h sau Anh đã khoác lên mình bộ âu phục mầu đen, hàng thủ công đặt may riêng vừa vặn với thân hình đạt tiêu chuẩn siêu mẫu của anh, dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn, phong thái như một vị vương tử bước ra từ trong chuyện cổ tích, do sinh ra đã ngậm thìa vàng lên anh luôn được nuôi dạy theo đúng tiêu chuẩn người dòng dõi trâm anh thế phiệt, trên ngực áo cái một chiếc khuy hình thoi bằng bạch kim ở giữ là một viên kim cương chủ còn lại là nhưng viên kim cương nhỏ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh đẹp mắt khiến người đối diện không rời mắt được.

An Nhiên chậm dãi bước xuống lầu đằng sau có Tiểu Hồng đi theo, Hàn Nguyên Phong nhìn cô không rời mắt, Cô mặc chiếc váy đen trễ vai ôm trọn vòng một căng tròn đầy đặn do người vốn mảnh khảnh lên giờ phút này nhìn xương quai xanh thực sự rất đẹp rất quyến rũ,làn da trắng như tuyết được tôn lên rực rỡ bởi màu đen của chiếc váy, thân váy dài ngang gối lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn như ngọc.

Gương mặt cô trang điểm rất nhẹ, mái tóc chỉ hờ hững búi cao lên vài sợi tóc lòa xòa trước trán làn da vốn đã trắng mịn giờ càng thêm xinh đẹp động lòng,

Nguyên Phong nhìn cô thất thần tới khi cô tới gần anh mới thu hồi ánh mắt,nhìn lên phần cổ cao đẹp đẽ của cô bất chợt lấy trong túi áo âu phục một chiếc hộp nhung màu đen, anh đưa cho Tiểu Hồng nhàn nhạt nói:

_ Đeo lên, tôi ra xe chờ cô.

Tiểu Hồng mở hộp đeo từng món lên cho An Nhiên cô ấy trầm trồ:

_ Oa chị ơi chị đeo bộ trang sức này lên rất đẹp.

An Nhiên nhẹ đưa mắt nhìn dây chuyền,lắc tay hoa tai và nhẫn đều bằng bạch kim và được khảm lên rất nhiều những viên kim cương lấp lánh và đắt giá., đăc biệt sơi dây chuyền mảnh chỉ có duy nhất một viên kim cương ở mặt hình một ngôi sao nhỏ. Tổng thể càng tôn lên nét đẹp của cô, màu đen của chiếc váy mầu trắng lấp lánh từ bộ trang sức khiến cô thêm phần rực rỡ.

_Uhm cảm ơn em c đi nhé kẻo muộn

_ Dạ cô chủ.

Từ xa thấy An Nhiên đang đi về phía mình, Nguyên Phong đang dựa người lên xe nhìn cô, ánh mắt anh thâm thúy có chút say mê, dịu dàng cùng cưng chiều.

Thu hồi ánh mắt anh xoay người mở cửa ghế phụ, An Nhiên ngồi lên do một tay bất tiện không thể đóng dây an toàn được.

Anh nhẹ nhàng cúi người thắt dây an toàn cho cô, cả cơ thể An Nhiên bất ngờ run lên bởi toàn bộ người anh ở cách cô quá gần, hương hổ phách nhàn nhạt nam tính bao chùm lấy cô, gương mặt anh tuấn gần như sắp chạm tới môi cô, cô cố gắng lui người lại nhưng đã không lui được thêm nữa,sau tiếng tách của dây an toàn Nguyên Phong quay mặt lại chuẩn xác in lên môi cô một nụ hôn.

An Nhiên bị bất ngờ hai mắt chỉ có thể mở to, nụ hôn không sâu chỉ là hai bờ môi chạm nhau anh nhẹ liếm vành môi mọng như trái chery của cô, rất ngọt, cố gắng kiềm chế anh rời môi cô đóng cửa lại xoay người đi về ghế lái của mình, môi bạc của anh nhếch lên có chút lưu manh, anh cố tình làm như vậy bởi thực sự anh rất nhớ vị ngọt trên môi của cô, nhớ vị ngọt trên cơ thể mềm mại này, nhưng đã nửa tháng cô tách phòng ngủ rồi luôn tránh né lên anh không thể nào gần cô dù chỉ là ôm một cái.

Anh sợ cô sợ mình thêm nên mới không ép buộc, chỉ là hôm nay cô thực sự rất quyến rũ, cơ thể trắng hồng động lòng người khiến anh không kiềm được mới trộm hôn cô.

An Nhiên bối rối thu hồi cảm xúc nhìn ra cửa, sắc mặt cô thản nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút dao động, tại sao mỗi cử chỉ dù nhất nhỏ của anh luôn khiến cô để tâm mặc dù biết để tâm sẽ lại đau lòng.

Trong xe yên ắng anh và cô không ai nói câu gì, chỉ là An Nhiên muốn đánh cược một lần với anh, muốn biết nếu như họ có con anh có cần đứa bé của bọn họ không, vẫn nhìn ra bên ngoài giọng cô rất nhẹ cất lên:

_ Nguyên Phong nếu như một ngày chúng ta có con, anh có chấp nhận buông bỏ hận tôi không?

Câu nói của An Nhiên rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe rất rõ, anh lái xe nhưng hai tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi gân xanh, hận cô anh không còn hận cô nữa chỉ là sự kiêu ngạo của anh không cho phép cô có suy nghĩ về người đàn ông khác và đặc biệt là tính kế anh, anh nghĩ cô đang tính kế mình nên mới hỏi như thế giọng anh lạnh lùng tàn nhẫn:

_ Cô không xứng làm mẹ của con tôi và nếu có lập tức hủy đi.

An Nhiên chết tâm tron vẹn và triệt để ánh mắt thê lương nhìn bầu trời dần tối, ánh hoàng hôn sắp lặn dưới chân trời như đang buồn cho tình yêu cố chấp của cô.

Cô không xứng vậy thì bảo bảo sẽ là con của cô, duy nhất một mình cô, sau này cô rời đi sẽ chăm sóc cho bảo bảo thật tốt cả phần của baba.Anh nói anh không cần vậy thì bí mật này anh sẽ không bao giờ được biết.