Sau Khi biết sự thật bà Nhã Lam muốn ôm tiểu bảo đi dạo, chỉ còn lại An Nhiên cùng mẹ Hạ ở trong phòng mẹ Hạ ân cần quan tâm:
_A Nhiên con dạo này sống tốt chứ?
_ Dạ con ổn, năm đó con rời đi không có dự tính trước,nên không tới thăm mẹ được, con xin lỗi đã để mẹ lo lắng.
Mẹ Hạ vỗ nhẹ vai cô hiền từ lên tiếng:
_ Không sao, không sao miễn con vui vẻ hạnh phúc là mẹ cũng sẽ hạnh phúc, mà con đã gặp lại Nguyên Phong chưa?
Nhắc tới anh cô kiềm chế cảm xúc nơi đáy mắt, bình thản trả lời bà:
_ Dạ đã gặp rồi ạ.
Mẹ Hạ thấy cô bình thản như vậy bà thấy nhẹ lòng, giọng bà sâu lắng:
_ Những năm con rời đi mỗi tháng một lần Nguyên Phong luôn bớt thời gian tới đây, thăm bọn trẻ, tài trợ cho cô nhi viện này của ta được như bây giờ, và cái chính là cậu ấy luôn hi vọng một ngày nào đó con sẽ trở về nơi này, và trong những lần cậu ấy tới đây sẽ được gặp con, nhưng năm năm qua đi chưa một lần gặp được.
Trái tim An Nhiên như bị tảng đá đè nặng không sao thở được, cố gắng để mình ổn định cảm xúc cô mới nhẹ nhàng:
_ Nếu là con của 10 năm chờ đợi, hy vọng anh ấy trở về thì chắc chắn con sẽ trở về nơi này cùng mẹ, nhưng mẹ ơi khi trái tim bị chính người mình yêu sâu đậm bóp chết, thì ngàn vạn lần không dám mơ tưởng về tương lai xa xôi nào đó.
Cô nhìn bà trong mắt là ánh lệ lấp lánh giọng cô có chút run run:
_ Trái tim con là anh ấy gieo mầm hi vọng, 10 năm qua đi mầm cây nhỏ đã ăn sâu bén rễ vào tim không cách nào nhổ đi được nữa thì chính anh ấy lại là người lấy dao chặt từng chiếc rễ một trong tim con, đau tới mức con tưởng mình sẽ chết, cái ngày còn một chiếc rễ duy nhất là Bảo Bảo nhưng chính anh ấy còn tàn nhẫn tới mức, không hề lưu luyến gì chặt phăng nó đi khiến tìn yêu trong tim con đã chết, đến cuối cùng người anh ấy lựa chọn chưa từng là con dù chỉ một lần mà vẫn luôn là cô ấy.
Mẹ Hạ đau lòng nước mắt bà rơi lã chã:
_ An Nhiên con có từng nghĩ Nguyên Phong cũng rất yêu con như con từng yêu cậu ấy chưa?
Tới bây giờ cô chưa từng dám hi vọng ngày đó là không cam lòng nhưng với cô của hiện tại sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa cô nhàn nhạt:
_ Bây giờ yêu hay không yêu,chân thành hay không chân thành đối với con không còn quan trọng nữa.
Mẹ Hạ muốn nói gì nhưng lại thôi. Chuyện của bọn trẻ bà không muốn sen vào quá nhiều.
...
Buổi chiều sau khi chơi cùng bọn trẻ,An Nhiên ngồi trên ghế đá ở trước sân cô nhi viện, cô ngắm nhìn tiểu bảo đang vui đùa cùng mấy đứa trẻ, cười rất vui vẻ, đôi lúc lại chạy về phía cô,ngước cái khuôn mặt trắng hồng với cặp mắt to tròn đen láy nhìn cô cười giòn tan,tiếng cười của Tiểu Bảo như tiếng chuông bạc vang lên khiến lòng cô nhẹ nhõm,hạnh phúc.
Cô thấy mình may mắn với lần trở về này, con trai cô đã nói được, đã không còn sợ sệt như trước, đã biết khóc biết cười.Niềm hạnh phúc của một người mẹ như cô chỉ cầu mong có thế.
Nhã Làm đi tới ngồi cạnh cô, bà đưa tay nắm bàn tay nhỏ của cô, cất giọng yêu thương như con gái ruột:
_ An Nhiên, mẹ không biết tương lai như thế nào, nhưng con mãi là con của mẹ, nếu về rồi hãy ở lại, mẹ sẽ bù đắp tất cả cho con, con và bảo bảo cần gì nếu trong khả năng mẹ sẽ cho con hết, và mẹ cầu xin con, năm đó Nguyên Phong nó sai con trách, giận nó sao cũng được, nhưng hay cho hai người già chúng ta được qua nhà chơi, được gặp cháu nội có được không?
An Nhiên nhìn bà đầy xúc động, bà giống ý như mẹ của cô, luôn yêu thương che chở cho cô, tình thương như một người mẹ dứt ruột sinh ra mình, nuôi lớn và bao bọc con một cách vô điều kiện cô mỉm cười nhẹ giọng:
– Mẹ à,mẹ ở trong lòng con rất cao đẹp, con cảm ơn những chân tình mẹ dành cho con,đời này con không dám quên, con và Tiểu Bảo sẽ không rời đi nữa, mẹ không cần lo lắng gì cả, con có công việc, có thể nuôi được Tiểu Bảo, Ba và mẹ bất kì khi nào qua với Tiểu bảo đều được ạ, Nếu ba mẹ nhớ cháu con cũng sẽ đưa cháu qua Hàn Gia chơi với hai người, nhưng con cũng muốn xin mẹ một điều?
Bà Nhã Lam không cần suy nghĩ nhiều gật đầu bà kiên định nói:
_ Được! con muốn gì đều được.!
Anh Nhiên bình thản:
_ Con và Nguyên Phong đã kết thúc, ngày đó anh ấy nói không cần con của con vì hận con, thì bây giờ An Phong sẽ vẫn mang họ Mạc của con, anh ấy không có quyền đổi nếu con không đồng ý.
Bà Nhã Lam tưởng chuyện gì, bà không quan trọng mấy thứ đó, Tiểu Bảo mang dòng máu Hàn Gia thì dù mang họ ai cũng vẫn là con cháu Hàn Gia, nhưng bà nghĩ thầm "Hàn Nguyên Phong ơi! Nghiệp quật con rồi không trượt phát nào luôn nha con".
Hoàng hôn buông xuống mặt trời đỏ rực phía chân trời.
Chiếc xe Roll Royce Ghost dừng trước cửa cô nhi viện, Hàn Nguyên Phong bước vào, buổi sáng khi mẹ anh gọi bắt anh chiều nay đi đón bà, anh thấy khó hiểu mọi lần anh muốn đi thì bà luôn bảo là không cần cho Đại Vỹ đi là được, nhưng lần này còn nhất định bắt anh phải tới.
Anh bước vào nhà chính một cách tự nhiên như rất thân quen với nơi này đẩy cửa anh lên tiếng ngày:
– Bây giờ mẹ với Dì Hạ lại muốn hành chết con mới vừa lòng đấy à, con xin hai người đấy, một mình vợ con thôi mà năm năm qua con...
Nguyên Phong đang nói dở dang thì hình ảnh ba người phụ nữ và một cục bột nhỏ ngồi ở sofa làm khiến anh nhất thời bỏ dở câu nói, giờ thì anh đã hiểu vì sao mẹ của anh nhất định anh phải tới, mẹ là đang muốn giúp đỡ anh theo đuổi lại vợ mình. Anh đi tới cúi người cung kính: