Trên hành lang tối tăm, cổ tay của Cách Cổ Lạp bị lôi đi. Cô không ngừng vùng vẫy, kháng cự nhưng vô ích. Thậm chí, đã rất nhiều lần cô định sút cho hắn mấy phát nhưng không ngờ cú đá của cô lại vô tác dụng. Cô không biết Đông Thần lại có thể dễ dàng đỡ đòn như vậy, rốt cuộc hắn đã đạt đến trình độ nào rồi?
Đông Thần kéo cô đến một căn phòng, hắn thẳng tay đẩy cô ngã xuống giường không chút lưu tình.
\- Không được sự cho phép của tôi, cô không được rời khỏi căn phòng này nửa bước.
\- Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi? Anh...
\- Tôi có tình cảm với cô, chính vì vậy tôi sẽ không ly hôn. Ngoại trừ cô ra, Cách Gia không được ai sống sót cả!
\- Anh gọi đấy là có tình cảm sao? Cái thứ tình cảm của anh khiến cho tôi cảm thấy rất buồn nôn!
Hắn không nói nữa mà quay người bỏ đi. Cách Cổ Lạp muốn chạy theo nhưng lại không còn kịp nữa. Đông Thần đóng sầm cửa lại nhơt cô ở trong phòng. Để phòng ngừa, hắn đã cho người dọn dẹp tất cả đồ vật có khả năng giúp cô chạy thoát sang phòng khác. Mà căn phòng này lại nằm lên tầng 5, muốn nhảy từ ban công xuống cũng khó.
Đập cửa mãi đến mỗi hai mu bàn tay của cô nhỏ máu, cô vẫn không dừng lại. Hai hàng nước mắt đau khổ xen lẫn căm hận cứ chảy xuống.
Ai biết được khi sống lại một lần nữa cô lại phải đối mặt với những chuyện này chứ.
Gương mặt của cô phờ phạc tới nỗi không có sức sống. Cơ thể mệt mỏi không buồn muốn nhúch nhích mà chỉ có thể ngồi tựa vào tường.
Cô nhất định phải ra khỏi đây trước khi Đông Thần cho người làm hại Cách Nam và Cách Hiên. Gia đình cô bây giờ chỉ còn lại hai người họ. Cô không thể mất hết cả gia đình được...
Còn đang không biết làm sao, cánh cửa đột nhiên có ai mở khoá từ bên ngoài. Cô cứ tưởng Đông Thần trở lại, ai ngờ lại nghe thấy giọng nói có chút quen quen.
\- Cách Cổ Lạp, chị ổn chứ?
\- Nhiếp... Lạc... Dật... Là nhóc sao?
Nhiếp Lạc Dật gật đầu nhìn bộ dạng thảm hại của cô có chút không nhẫn tâm. Bàn tay cô nhuốm máu đỏ vẫn chảy từng giọt xuống nền đất.
\- Sao lại liều mạng như vậy? Cô không thiết sống nữa sao?
Cô không kìm nén được mà ôm chầm lấy Nhiếp Lạc Dật oà khóc nức nở như đứa trẻ. Nhiếp Lạc Dật ban đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó thì thở dài vuốt sống lưng an ủi cô.
\- Được rồi, có gì muốn nói thì ra khỏi đây đã. Mãi Đông Thần mới đi khỏi nên tôi mới có cơ hội lên đây mở cửa cho chị đấy. Nhanh, tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.
Nói rồi hắn đỡ Cách Cổ Lạp đứng dậy rồi dìu cô đi. Tuy ít hơn cô vài tuổi nhưng thân hình của Nhiếp Lạc Dật lại cao lớn hơn cả cô. Việc đỡ cơ thể yếu ớt của cô đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Chân của cô dần mất lực không thể đi tiếp được nữa. Nhiếp Lạc Dật đành ngồi xuống để cô leo lên lưng mình. Hắn cõng cô đi cửa sau rồi lên chiếc xe đen đã đỗ sẵn ở đó. Để Cách Cổ Lạp vào trước, sau đó hắn nhanh chóng vòng qua để ngồi vào ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng được khởi động rồi phóng đi.
Tại Cách Gia,
Đám tang còn chưa kết thúc mà cảnh sát đã ập đến bắt tất cả đi. Cách Nam và Cách Hiên được đưa ra xe cảnh sát mà Đông Thần lúc này đang đứng ngay phía cổng. Vừa nhìn thấy hắn, Cách Hiên như nổi điên định xông đến ai ngờ bị cảnh sát giữ chặt hai tay phía sau, ấn xuống đất.
\- Đông Thần, mày là tên khốn! Tao nhất định sẽ không tha cho mày!
Đông Thần chỉ nhìn hai người bị dẫn đi. Hắn quay lại, dặn dò thuộc hạ.
\- Niêm phong tất cả tài sản của Cách Gia lại!
Lúc này, chuông điện thoại của hắn vang lên. Đông Thần liền lấy ra nghe.
\- Chuyện gì?
\- Thưa ngài, Nhiếp Lạc Dật nhân lúc ngài đi đã đánh ngất tất cả vệ sĩ đưa phu nhân bỏ trốn rồi!
Đông Thần nắm chặt điện thoại tức giận. Hắn đã sơ xuất rằng còn có tên nhóc Nhiếp Lạc Dật kia ở trong biệt thự. Vốn dĩ hắn muốn lôi kéo tên nhóc đó về phe mình. Đã đến nước này, hắn chỉ còn cách loại bỏ thằng nhóc đó.
\- Cho người phong toả toàn thành phố, treo thưởng lớn nếu ai tìm thấy được phu nhân! Còn Nhiếp Lạc Dật, nếu gặp nó thì giết ngay lập tức!