Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi

Chương 110: 110





"Tùng tùng tùng" ba hồi trống liên tục vang lên mạnh mẽ vọng một vùng trời báo hiệu cho việc kết thúc một buổi học.

Nam thanh nữ tú lần lượt đổ ào ra khỏi trường, mà trong đó đương nhiên là có Tiểu Bảo.

Cô vừa rời lớp, như thường ngày liền chạy đến sân bóng rổ tìm Nhị Thành.

Họ là học chung khối nhưng Nhị Thành lại nằm trong đội bóng rổ của trường ngày nào cũng đều tập bóng ở cái sân kia.

Nên hôm nào tan học Tiểu Bảo cũng sẽ đến tìm cậu, cùng cậu về.

Chân cô nhanh chóng đi đến sân bóng rổ, ánh mắt đảo qua vài vòng muốn bắt gặp hình ảnh kia.

Nhưng cô nhìn thế nào cũng không thấy.

Cô chỉ có thể hỏi mấy người ở đó, họ lại nói hôm nay cậu không đến tập.

Tiểu Bảo liền lo lắng, không phải lúc sáng cậu bảo với cô hôm nay có tập sao? bây giờ lại biến thành không có rồi?
Nếu cậu ấy có về hay đi đâu đều sẽ nói với cô một tiếng trước giờ vẫn vậy, nhưng hôm nay một tiếng cậu cũng chưa từng nói với cô, vậy khả năng cậu về nhà cũng không có.

Cậu xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến vấn đề này đại não Tiểu Bảo căng cứng, khẩn trương chạy đi tìm Nhị Thành.

Cô đi đến từng chỗ từng chỗ Nhị Thành có thể đi nhưng cũng không thấy cậu, cô thật lo.

Cô đảo thêm mấy vòng tìm cậu đến chân mỏi nhừ, mồ hôi đổ ướt trán.

Mắt cô đỏ lên bất lực, Nhị Thành cậu đang ở đâu vậy?
Đột nhiên cô muốn đến nhà cậu xem thử, chỉ có chỗ đó là cô chưa tìm qua.

Chân cô tiếp tục bước mong sẽ tìm được cậu.

Đi được nữa đường Tiểu Bảo rốt cuộc cũng tìm được bóng dáng của cậu, môi cô câu lên vui mừng, cuống quých chạy đến chỗ cậu.

Nhưng!
Chân cô hẫn lại hai bước, cuối cùng dừng lại, tim cảm giác như bị bóp ngạt, thở không nổi.

Chết đứng nhìn hình ảnh trước mắt
Nhị Thành đang ở đó nhưng là ở cùng với một cô gái khác, cô ấy tặng quà cho cậu, cậu còn vui vẻ nhận lấy, hết sức đẹp đôi.

Cậu nói dối cô là vì đến đây hẹn hò với cô ấy sao?
Tiểu Bảo cảm giác giống như bị cậu phản bội vậy.

Cô đau đến nước mắt rơi đầy mặt.

Cô lắc đầu lui về sau mấy bước!
Sau đó cô lại cười, nụ cười tự giễu, cô có cái tư cách gì mà đau lòng, cô và cậu chưa từng là người yêu của nhau thì cậu thân mật với cô gái khác là lẽ đương nhiên, chẳng có gì gọi là phản bội cô cả.

Chỉ có cô ngu ngốc nghĩ rằng bọn họ từ lâu đã ngầm nhận định là người yêu của nhau.

Là do cô ảo tưởng, là do cô ngốc nghếch.

Nước mắt vẫn rơi môi cô vẫn cười, mặt cô cúi gầm xuống nhìn mũi chân của mình, tâm tình mang theo mệt mỏi cùng đau lòng.

Cô từng bước từng bước dùng đôi chân mỏi nhừ của mình rời đi, rời xa cái cảnh đau lòng này, cũng rời xa cậu.

Nhị Thành nhận lấy quà trong tay miệng cười hạnh phúc, cậu là đang chuẩn bị tỏ tình Tiểu Bảo.


Cậu phải lựa đi lựa lại lựa đến lựa lui mới lựa được cái sợi dây chuyền hình con gấu xám này.

Tiểu Bảo của cậu rất kì lạ, người thì nhu mì mảnh mai, thanh thuần đến động lòng người nhưng lại thích sói thích gấu, nhưng đã là sở thích của Tiểu Bảo thì cậu cũng thích.

Có quà rồi, địa điểm tỏ tình cũng chọn được rồi, chuẩn bị cũng xong rồi bây giờ chỉ còn bước cuối thôi.

Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ khẽ giật mình
Từ lúc nào mà trễ như vậy vậy? Mãi chuẩn bị cậu cũng không xem đến thời gian.

Chết rồi! Nếu là giờ này thì Tiểu Bảo đã tan học từ lâu, cô nhất định sẽ đi tìm cậu.

Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng, sốt sắng đi tìm cậu của Tiểu Bảo tim cậu lại nhói.

Không được! Cậu quay đầu, chân cất bước muốn trở về trường với Tiểu Bảo, chỉ là vừa quay mặt sang đã bắt gặp bóng lưng quen thuộc.

Cậu khẽ hít một ngụm ngột ngạt, ở đây cách trường một khoảng xa, Tiểu Bảo là đi bộ đến đây sao?
Cô lại có vẻ buồn rầu? Theo phản ứng bình thường nếu là tìm cậu, khi gặp cậu phải chạy đến chỗ cậu chứ.

Cậu nhìn lại quà trong tay lại nhìn cô gái đưa quà cho cậu.

Mặt cậu tái đi đôi chút
Xong rồi! Tiểu Bảo có phải hiểu lầm gì không?
"Tiểu Bảo! " Cậu nhanh chân chạy lại chỗ của cô, kêu lớn tên cô.

Tiểu Bảo nghe thấy nước mắt càng lợi hại rơi, cậu kêu cô làm cái gì chứ, không phải là đang thân mật với người ta sao?
Nhìn thấy cậu đến gần Tiểu Bảo liền chạy đi không muốn ở gần cậu.


Nhưng chân nhỏ của cô làm sao bì lại đôi chân dài của Nhị Thành chứ.

Cậu đuổi 3 bước là đến chỗ cô nắm tay cô kéo lại, ôm cô vào lòng.

"Tiểu Bảo nghe mình giải thích" Cậu gấp gáp nói, sợ cô sẽ đi mất.

Tiểu Bảo trong màn nước mắt mông lung cảm thấy ấm áp từ người nam truyền đến, nhưng cô lại không có tâm tình cảm nhận.

Cô mạnh mẽ đẩy cậu ra.

"Thả tớ ra, cậu không phải đang vui vẻ với người ta sao? Tớ không muốn phá đi hạnh phúc của cậu" Cô có chút giận hơn, nhiều chút đau lòng nghẹn ngào cất thành lời.

Nhị Thành nghe vào càng chắc chắn phán đoán của mình, Tiểu Bảo là hiểu lầm cậu rồi.

Cậu khẽ cười nhạt, tiểu ngốc nghếch, cô sao lại có suy nghĩ này chứ?
Cậu xoa đầu cô, dịu dàng lại nhu tình nói ra tâm tình của mình.

"Hạnh phúc của tớ chính là cậu".