Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 39: Viên đá



Ngôi nhà cô và Nhất Đằng đang ngồi bên trong được lợp bằng rơm rạ hay lá gì đó, nhìn y hệt như chuồn gà.
Tô Tịch ngước đầu đánh giá nó một chút, cảm thán không nên lời rồi rùn mình hai cái, tay chân lạnh hết lên.
Cảm giác thấy cô run run, thầm nghĩ bảo bối lại sợ hãi rồi, Nhất Đằng bỗng đau lòng vội an ủi:" Đừng sợ".
Phía sau lưng Tô Tịch liền được Nhất Đằng vỗ nhẹ.
Tô Tịch "Ừm một tiếng, nhào tới ôm chặt lấy Nhất Đằng, vùi đầu vào giữa ngực hắn, cô an tâm hẳn lên, ừ, người ông xã cô thật thơm nha.
Có Nhất Đằng ở phía trước, cô không sợ gì nữa, cô ngày càng phụ thuộc vào hắn nhiều hơn rồi.

Bây giờ ngồi đây cũng không phải là cách, Nhất Đằng liền ôm Tô Tịch bước ra khỏi căn nhà làm bằng lá này.
Không biết ở bên ngoài khung cảnh có khác biệt với hiện tại hay không nữa, có giống hay là khác với lần trước, cũng không biết là có người nhà thân của hai người ở đây không.

Tuy đây là lần thứ hai xuyên qua bất ngờ nhưng cô vẫn thấy sợ, cô sợ những thứ đang chờ đợi cô và Nhất Đằng bên ngoài kia.
Khi Nhất Đằng và Tô Tịch định bước đi thì từ trên tay áo của Tô Tịch đột nhiên rơi xuống một vật không rõ lai lịch nằm lăn lóc dưới chân của Nhất Đằng.

Tô Tịch tò mò định nhặt lên xem liền bị Nhất Đằng ngăn lại, Tô Tịch nhìn nó một lúc lâu, cảm thấy nó không có uy hiếp gì, cô tạm trấn an Nhất Đằng, ý bảo không sao mới đi đến nhặt lên, Tô Tịch vừa cầm được viên đá trong tay thì ngay lập tức được Nhất Đằng kéo về che chở.

Cầm trên tay là viên đá màu đen tuyền, Tô Tịch nhìn rất quen mắt, khi nhìn tới sợi dây tua ren được xuyên qua trên đầu viên đá thì Tô Tịch ngỡ ngàng.
Đây là viên đá của cô mà, nhưng viên đá của cô là một nửa màu đen tuyền và một nửa xanh dương còn viên đá này từ đầu tới chân đều là một màu đen tuyền, duy chỉ có sợi dây tua ren do chính tay cô buộc là còn nguyên vẹn, do đó khi viên đá dù có bị đổi màu thì cô nhìn một chút là nhanh chóng biết được nó là của cô, sợi dây này do chính tay cô thiết kế ra chỉ có duy nhất một cái, khó có ai làm giống y hệt như thế được.

Tô Tịch không hiểu nổi tại sao nó lại ở đây, ngón tay khẽ xoa nhẹ trên mặt đá, cảm xúc trơn bóng làm cô càng muốn sờ thêm nhiều một chút, hoa văn trên đó vẫn như cũ, nhưng màu thì đã thay đổi.
Nhìn nó một hồi, Tô Tịch dù ngốc đến đâu cũng nhìn thấy được, ban đầu cô nhặt nó ở công viên, khi đó nó còn nguyên một màu xanh lam huyền bí, từ khi qua lần xuyên thứ nhất thì nó liền bị đen đi một nửa, lúc đó cô dù ngạc nhiên cũng thờ ơ không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ đá lâu ngày bị trở màu rồi quăng nó ra sao đầu, hôm nay nó lại xuất hiện ở đây, ngay trong lần xuyên này và trở thành một nùi đen thui, nghĩ tới, lòng cô bỗng dưng sợ hãi, viên đá trên tay cô cũng cảm thấy nặng hơn, có đánh chết cô, cô cũng nói nó có liên quan đến chuyện cô hai lần xuyên qua.

Cũng thật may mắn, xuyên qua bất ngờ hai lần, đều gặp được một người.

Nhất Đằng một bên cạnh từ đầu tới cuối nhìn nó chằm chằm, trong mắt đầy vẻ đề phòng, sợ nó gây hại gì cho Tô Tịch.
Nhất Đằng đã từng nhìn thấy qua viên đá, khi hắn nhìn thấy nó là lúc nó đã có hai màu rồi, nếu không được nghe Tô Tịch kể về nguyên bản của nó trước đây, hắn cũng tưởng nhầm là nó vốn có hai màu, bây giờ lại là toàn một màu đen tuyền.
Và nếu không có sợi dây tua ren đó thì hắn còn tưởng là cái này và viên đá của Tô Tịch là hai cái khác biệt hoàn toàn.

Đương nhiên, Nhất Đằng thông minh hơn cô gái nhỏ của hắn, từ lúc cô nghi ngờ nhìn nó rồi lại ngước mắt lên nhìn hắn thì hắn cũng hiểu được đầy đủ vấn đề, hắn có nên cảm tạ với nó hay không, vận mệnh của hắn và cô được gắng kết nhờ vào viên đá này.
Nhất Đằng không biết nó có lợi hay có hại, vừa vui mừng vì nhờ có nó mà có hẳn được gặp cô, vừa sợ là không biết nó có gây hại những thứ gì.

" anh nhìn này" Tô Tịch cầm móc treo lắc lắc viên đá trước mặt Nhất Đằng.
" ừ " hắn cầm lấy viên đá trên tay cô nghiên cứu một lúc lâu, thấy không có nguy hiểm gì mới hài lòng trả lại cho cô, mặc kệ lai lịch nó ra sao, nếu nó không làm hại đến Tô Tịch và chia cắt Tô Tịch với hắn thì hắn sẽ không quản, có thể giữ lại lưu niệm cũng tốt lắm.
Nhất Đằng suy nghĩ, nếu lúc trước không có viên đá này thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ được gặp cô, cô cũng không yêu hắn, và chắc chắn bây giờ đã hạnh phúc bên người đàn ông khác, ý nghĩ này làm hắn không nhịn được mím môi, ôm Tô Tịch càng chặt, đúng là Nhất Đằng mang ơn nó nhiều hơn một bậc.

Tô Tịch không biết suy tư trong lòng Nhất Đằng, cảm nhận được hắn đột nhiên siết chặt vòng tay quấn bên eo của cô thì cứ ngỡ là hắn sợ cô gặp nguy hiểm nên mới kéo lại mà thôi.

Cổ họng Tô Tịch hơi khô, vì thế tìm xung quanh xem có gì có thể uống được không, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng, Tô Tịch thật muốn chửi đổng, mẹ kiếp, con mẹ nó, nhà đâu mà nghèo xác nghèo xơ vậy hả trời, ngay cả một cái bàn cũng không có, nhà chỉ rộng bằng 5 mét vuông, trong căn phòng chỉ duy nhất có một cái sạp tre cô và Nhất Đằng đang ngồi, để cái sạp tre là muốn hết chỗ rồi, trên đầu, lá trên mái còn đang lẻ tẻ rơi xuống, lại một đợt gió thổi qua, lá rơi càng dữ dội.
Cuộc đời thật là, cả lần trước xuyên qua đều nghèo muốn chết, lần đầu là không có nhà, lần này còn được có nhà nhưng lại vô cùng đơn sơ, đơn sơ đến mức độ cô nhìn mà quíu lưỡi, Tô Tịch muốn than trời.
Nhất Đằng thấy Tô Tịch liếm liếm môi thì hiểu ý:"để anh đưa em ra ngoài".

Nghe thế Tô Tịch liền thuận theo, khi bước xuống dưới đất, chiếc giường trúc cũng lung lay theo, thấy chưa, nó sắp sập tới nơi rồi, nghe tiếng kẻo kẹt, Nhất Đằng cũng đờ đẫn mà nhìn nhưng 2 giây sau thì mặc kệ.
Khi Nhất Đằng định ôm Tô Tịch bằng kiểu ôm công chúa thì bị Tô Tịch từ chối. "Nhất Đằng, em muốn nằm trên lưng anh" Tô Tịch đề nghị.
" không được " Nhất Đằng quả quyết.
"Tại sao chứ ?" Tô Tịch khó hiểu mà nôn nóng lên.
"em đang có thai nằm như thế sẽ chèn ép bụng, không tốt" .
Không nghĩ đến ông xã của cô lại nhìn xa trông rộng như vậy, dù mặt bị rút cơ nhưng vẫn lo lắng hết mực cho cô.
Xoa nhẹ phần bụng hơi nhô ra một chút của mình, Tô Tịch hạnh phúc ôm cổ Nhất Đằng để hắn ôm cô đi.
" ông xã, ngày mai là phải khám thai định kỳ, nếu về không kịp thì làm sao đây ?" Tô Tịch ngửa cổ trên ngực Nhất Đằng thủ thỉ lo lắng.
" không sao, có anh đây"
Nhất định sẽ về kịp, còn phải tổ chức hôn lễ nữa chứ.
" vâng"
Có Nhất Đằng chăm sóc, cô không lo nữa.
_________________________________________
《♡♧♡ 》
Hôn các tềnh êu.

— QUẢNG CÁO —