Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 252



Ngôn Tiểu Nặc nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh không ngủ sao?”

Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Em ngủ trước đi, anh còn có việc.”

Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt, giọng càng nhỏ hơn:“Chẳng lẽ anh sợ em lây cho anh à?”

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết sáng lên, anh cúi xuống hôn môi cô.

Bên trong sự dịu dàng ẩn chứa sự thương tiếc, anh hôn cô một lúc, đôi mắt tràn đầy dí dỏm: “Bây giờ em còn dám nói anh sợ em lây cho anh nữa không?”

Hàng lông mi của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng vì hôn mà trở nên ướt át xinh đẹp.

Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy như có một ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới, anh rất xấu hổ, tự nhắc mình rằng cô đang ốm, sau đó đứng dậy rời đi.

Mí mắt của Ngôn Tiểu Nặc càng ngày càng nặng, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi.

Bởi vì uống hai ly nước đầy, cô mới ngủ gần một tiếng đã tỉnh dậy vì mắc tiểu.

Áo khoác được đặt ở đầu giường.

Ngôn Tiểu Nặc khoác áo rồi đi vào nhà vệ sinh với khuôn mặt đỏ bừng. Mặc Tây Quyết thực sự quá cẩn thận, ngay cả điều này cũng đoán trước được.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy một ly nước ấm đặt bên cạnh bình nước, bèn cầm lên từng ngụm từng ngụm uống hết, sau đó ngồi xuống mép giường.

Cô lại uống thêm một ly nước ấm nữa rồi nằm vào chăn, cầm lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể.

Nhiệt độ cơ thể đã giảm còn 37,2°, cô đã khỏe hơn nhiều. Sau đó, Ngôn Tiểu Nặc để áo khoác lại đầu giường rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Trong lúc mơ màng, cô có cảm giác mình lại được Mặc Tây Quyết ôm vào lòng. Cơ thể anh ấm áp mà mạnh mẽ, khi anh ôm cô, cô không cảm thấy có chút khó chịu nào.

Nửa đêm cô lại đi vệ sinh một lần nữa, sau đó ngủ một giấc thẳng đến sáng. Ngôn Tiếu Nặc cảm thấy bộ đồ ngủ của cô như sắp ướt sũng vì mồ hôi.

Vậy mà Mặc Tây Quyết vẫn ôm cô không chịu buông tay, cawfm còn tựa vào đỉnh đầu ướt đẫm mồ hôi của cô.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cô cần phải đi tắm ngay lập tức cho thoải mái.

Cô định nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của Mặc Tây Quyết, nhưng cô vừa động nhẹ thì Mặc Tây Quyết đã tỉnh.

“Em ngủ thêm một lúc nữa đi” Mặc Tây Quyết cúi đầu áp trán mình vào trán cô, một lát sau mới lên tiếng: “Ừm, đã bớt nóng rồi.”

Mặt Ngôn Tiểu Nặc ửng hồng, cô ngượng ngùng nói: “Ừm, Mặc Tây Quyết, em muốn đi tắm”

Mặc Tây Quyết hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Vậy chúng ta tắm cùng nhau”

Mặt Ngôn Tiểu Nặc càng đỏ hơn: “Không được!”

“Anh ôm em cả đêm, mồ hôi trên người em làm ướt cả người anh rồi, tại sao anh không thế tắm?” Lông mày kiếm của Mặc Tây Quyết nhướn lên, ánh mắt và giọng điệu tràn đầy cưng chiều xen lẫn trêu chọc.

Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát kéo chăn trùm qua đầu. Gì vậy chứ, anh cố tình dắt mũi cô, sau đó trêu chọc cô, cuối cùng thấy được dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô mới vui vẻ.

Cảm giác đó như thể anh đã làm được một việc vô cùng ghê gớm, còn vui vẻ hơn cả kiếm tiền.

Thật đáng ghét!

Mặc Tây Quyết hoàn toàn không biết giờ phút này Ngôn Tiểu Nặc đã âm thầm nói xấu anh hết lần này tới lần khác. Khi anh ôm Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bồn tắm, anh mới phát hiện cơ thể của cô nóng vô cùng.

“Trán đã hết nóng, nhưng cơ thể vẫn chưa” Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết nán lại trên cơ thể ngọc ngà của cô: “Anh sẽ giúp em xin nghỉ ngày hôm nay, em cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”

Ngôn Tiểu Nặc vòng tay qua cổ anh, hờn dỗi nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng làm thế.”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng mút vai cô, Ngôn Tiểu Nặc kêu lên, cặp mày ngài nhíu lại, tay nhỏ đánh vào vai anh: “Đã nói với anh là đừng làm thế nữa mà.”

“Được thôi, anh không hôn chỗ này nữa.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, sau đó trực tiếp hôn lên môi cô.

Ngôn Tiểu Nặc biết rằng cô không nên phản kháng, cô nên đợi Mặc Tây Quyết hôn đủ rồi đại phát lương tâm.

Nhưng hôm nay muốn chờ cái tên này đại phát lương tâm hình như hơi khó khăn. Không biết có phải vì sáng,sớm mới tỉnh lại hay không mà cơ thể của anh đã không kìm được có phản ứng.

Nếu không dừng lại, người chịu thiệt thòi vẫn là cô.

Mặc Tây Quyết nhẫn nhịn rất vất vả, nhưng anh vẫn ngừng lại kịp thời rồi phàn nàn: “Đúng thật là, sao cứ phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió để biến mình thành như thế này cơ chứ”

Đôi mắt xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc cứng đờ, sau đó trở nên u ám.

Mặc Tây Quyết thu hết những thay đổi trong ánh mắt cô vào mắt, anh nhíu đôi mày kiếm: “Em sao vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến khuôn mặt tràn đầy oán hận của vợ chồng nhà họ Lục, nghĩ đến việc Lục Đình là con trai của họ, nghĩ đến mình không cha không mẹ từ nhỏ, chưa từng cảm nhận tình thương của cha mẹ một ngày nào cả.

Nghĩ đến những điều này, lòng cô cực kỳ đau đớn, như thể cô là bọn đao phủ kia, chính cô là người gây ra việc chia cắt người nhà họ Lục vậy.

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, nhẹ nhàng đáp: “Mặc Tây Quyết, em muốn nhờ anh một việc.”

Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Việc gì?”

“Anh, anh để Lục Đình trở về có được không?” Ngôn Tiểu Nặc mạnh dạn nói.

Đôi mắt vốn đầy dịu dàng của Mặc Tây Quyết hơi ngẩn ra, sau đó dần dần trở nên nghiêm túc, giọng anh cũng lạnh đi: “Em nói gì?”

“Em chỉ là, chỉ là không muốn tách anh ấy ra khỏi người nhà anh ấy mà thôi” Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục nói: “Anh ấy một mình ở Mỹ, người nhà anh ấy sẽ lo lắng cỡ nào chứ”

Cơn giận vốn được Mặc Tây Quyết kìm nén ngay lập tức bị cô gợi lên, anh cười mỉa: “Khi anh chưa lớn bằng cậu ta anh đã rời khỏi nhà họ Mặc rồi! Thế nào, Lục Đình cậu ta còn yếu ớt hơn cả anh ư?” Anh dừng một lúc rồi nói: “Cậu ta mới đi một ngày mà em đã bắt đầu nhớ nhung, lo lắng cho cậu ta rồi à?”

Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Mặc Tây Quyết.

— QUẢNG CÁO —