Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 58



Toàn Cơ mời Ngôn Tiểu Nặc ngồi, nhưng lại cười nói với Mặc Tây Quyết: “Anh Quyết, em thật không ngờ, anh lại đích thân đến đây.”

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: “Thuyết trình của Tiểu Toàn, dù như thế nào anh cũng phải tới.”

Thật đáng tiếc lúc này Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống không biết anh đang nhìn cô, cô nghe được câu nói này, trong lòng càng thấy coi thường Mặc Tây Quyết cả trăm lần.

Đàn ông thối, lăng nhăng khắp nơi! Toàn Cơ dường như không phát hiện ra điều gì khác thường, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Trong tay có bút nhưng trong tâm càng cần một chiếc bút, có như vậy tác phẩm của cô mới có linh hồn, mới có thể làm động lòng người khác.”

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ về câu nói này, một hồi lâu không nói gì. Chả trách cô luôn cảm thấy tác phẩm của cô thiếu thiếu thứ gì đó, hoá ra là thiếu mất linh hồn, giống như một viên ngọc chết vậy, bên ngoài cho dù đẹp thế nào thì cũng chỉ là, bề ngoài thì ngọc ngà bên trong thì xơ mướp mà thôi.

Cô đã nhận được hướng dẫn, nụ cười rạng rỡ hẳn ra.

Toàn Cơ gật đầu ngưỡng mộ Ngôn Tiểu Nặc, nhìn thời gian rồi cười: “Tôi phải về rồi, Ngôn Uyển Cừ, cố gắng vào lần thi thiết kế nhé, tôi rất tin vào cô.”

Ngôn Tiểu Nặc giật mình nói không ra lời, “cô Toàn Cơ, côbiết tôi sao?”

Toàn Cơ chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không giải thích gì, rồi rời khỏi phòng nghỉ ngơi.

Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn rời đi, nhưng Mặc Tây Quyết gọi lại: “Sao vậy, hưởng thụ xong rồi giờ muốn chạy sao?”

“Anh nói linh tinh gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc gần như bị những lời nói của anh nói trúng.

Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô vào lòng, những ngón tay dài của anh mân mê lên váy cô, khiến cô cảm thấy buồn. “Tôi không thích con gái vong ơn bội nghĩa.”

“Tôi không thích con trai dùng ơn đe doạ người khác.”

Lời của Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp nói xong, Mặc Tây Quyết đã thô bạo hôn lên môi cô. “Này…” Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nói lên, sau đó động tác của Mặc Tây Quyết càng mãnh liệt hơn, cô cảm thấy toàn thân nhức mỏi.

Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng cô kêu dau đớn, lập tức buông cô ra, trong giọng nói của anh còn mang một chút thương hại: “Anh giúp em giảm sưng.”

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc lập tức đỏ ửng lên, “Đây là phòng nghỉ ngơi của trường!”

Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi xuống, cau lông mày: “Ổ? Lẽ nào em muốn anh giúp em giảm sưng ở sân thể dục?”

“Em không có ý đó!” Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên trán, chỉ cảm thấy đau đầu. “Vậy em có ý gì?” Mặc Tây Quyết hỏi lại, tay anh xoa lên bụng dưới của cô, ánh mắt tinh nghịch, “Em đang có ý mời anh?

Đáng tiếc sức khoẻ em không cho phép.”

Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì, rồi thấy Mặc Tây Quyết lấy ra một tuýp thuốc mỡ, dùng bông tăm nhẹ nhàng lấy một ít rồi bôi lên môi của cô.

Thuốc mỡ mát lạnh trong suốt mang hương thơm thoang thoảng, lại có mùi thơm man mát, vết sưng trên môi cô tự nhiên đỡ đi rất nhiều.

Anh nói giúp cô giảm sưng hóa ra chính là ý này sao? Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào đôi mắt đen của anh mỗi lúc càng trở lên thích thú, mới biết bản thân cô đã hiểu nhầm. “Anh…” Ngôn Tiểu Nặc định mở miệng nói điều gì đó, ngón tay trỏ của Mặc Tây Quyết đã che lên môi của cô. “Đừng nói gì cả, không thì em không cần thận ăn thuốc mỡ vào trong bụng anh không chịu trách nhiệm đâu.” Mặc Tây Quyết vỗ vào mông cô, biểu thị bảo cô đứng dậy.

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng lên, trong lòng thầm nghĩ anh là đồ lưu manh.

Mặc Tây Quyết dường như có thể đọc vị suy nghĩ của cô vậy, “Tức giận không tốt cho hồi phục vết thương đâu, em vẫn muốn mở miệng nói chuyện sao?” Nói rồi anh giơ tuýp thuốc mỡ trong tay chậm rãi nói, “Bác sĩ Phó Cảnh Thâm đưa anh thuốc này cũng có tác dụng phết.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết chết lặng, rồi tặng thêm cho anh ta một biệt hiệu mới là “Xấu tính.” Mặc Tây Quyết đưa thuốc mỡ và tăm bông cho cô, giọng trầm ấm, “Chờ một lúc nếu còn đau thì tự bôi lấy.”

Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy thuốc, trên tuýp thuốc còn lưu lại hơi ấm và mùi thơm của anh, trong lòng cô không nói ra được đây là cảm giác gì.

Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiều Nặc đi đường chuyên biệt, ra khỏi đường chuyên biệt là đến xe của Mặc Tây Quyết, trở về biệt thự Hằng An.

Ngôn Tiều Nặc bước vào trong phòng, rửa mặt xong, cô ngắm môi mình trong gương, mặc dù còn hơi đỏ, nhưng cô không còn thấy đau nữa.

Trong tay vẫn còn cầm thuốc của Mặc Tây Quyết, cô nghĩ không ra rốt cuộc Mặc Tây Quyết muốn làm gì, thở một hơi dài, cô cho thuốc vào ngăn tủ.

— QUẢNG CÁO —