Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 84



Ngôn Tiểu Nặc dùng xong bánh ngọt, rồi lại vào bếp nấu bữa trưa, cùng Mặc Tây Quyết ăn một bữa trưa thịnh soạn, buổi chiều cô không có lớp học, nghĩ đến những lời mà Toàn Cơ đã nói với cô trước đó, tốt nhất nên thiết lập mối quan hệ tốt với với Giản Minh. “Chiều nay không phải đi học, em muốn hẹn chị Giản Minh để bàn về cuộc thi thiết kế hai ngày sau.” Ngôn Tiểu Nặc dọn dẹp xong đồ ăn trên bàn rồi rửa tay, nói với Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cau mày nhìn những giọt nước trên hai bàn tay nhỏ của cô, “Anh đã nói bao nhiều lần rồi, về sau không được phép rửa bát đũa nữa mà.”

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lấy miếng giấy để lau những giọt nước trên tay cô, miệng cười hi hi và nói: “Lần sau em không làm vậy nữa.”

“Việc gặp Giản Minh để anh sắp xếp.” Mặc Tây Quyết tự đưa ra quyết định cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vậy em gặp cô ấy ở đâu?”

“Ở phòng yến tiệc số 29 của tập đoàn Đế Quốc.”, Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô và nói, “Dưới chướng của anh sẽ không có ai dám động đến em.”

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, nhưng lại không dám phản đối, thôi vậy, đành ở tập đoàn Đế Quốc vậy, dù sao cô cũng không làm chuyện gì xấu hổ cả. “Vậy em nói với chị Giản Minh một tiếng.” Ngôn Tiểu Nặc cười rồi lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại cho Giản Minh.

Giản Minh tất nhiên là đồng ý, “Ừ, chiều nay tôi ở tập đoàn Đế Quốc, cô đến thì báo với tôi một tiếng.”

Ngôn Tiểu Nặc thấy mọi việc được hoàn thành thuận lợi, cô vui vẻ đồng ý.

Vừa bỏ điện thoại xống, Ngôn Tiểu Nặc liền bị Mặc Tây Quyết bế lên, cơ thể cô đột nhiên treo lơ lửng trong không trung, cô kêu lên vì sợ hãi.

Những tiếng hét sợ hãi của cô bị Mặc Tây Quyết chặn môi lại. “Ở bên cạnh anh một lúc.” Mặc Tây Quyết buông cơ thể đang thở hổn hển của cô ra, giọng anh trầm nhẹ và ấm áp.

Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức lấy chăn quận tròn người lại, quay lưng lại với anh.

Mặc Tây Quyết ôm cả người lẫn chăn làm nũng với cô: “Ngôn Uyển Cừ, anh hơi lạnh.”

Lạnh? Người anh nóng như cái bếp lò vậy, cô có thể cảm nhận sức nóng qua tấm chăn.

Cô bĩu môi, rồi càng quấn chặt chăn lại, “Anh dùng túi giữ nhiệt trong tủ đi.”

“Anh không thích.” Mặc Tây Quyết càng ôm chặt cô hơn.

Ngôn Tiểu Nặc bị ôm chặt thở sắp không ra hơi và nói: “Trong tủ còn có chăn đó.”

“Không muốn.” Mặc Tây Quyết bắt đầu vuốt ve và xoa nhẹ nhàng lên phía sau vai cô, “Anh muốn em giữ ấm cho anh.”

Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp chống cự thì cảm thấy có một hơi ấm từ từ nóng lên trong bàn tay anh, cơ thể cô bắt đầu mềm đi.

Mặc Tây Quyết lập tức cảm thấy sự thay đổi trên cơ thể cô, anh nhanh tay lột chiếc chăn trên người cô ra.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng giật chăn lại.

Ai mà ngờ rằng Mặc Tây Quyết còn nhanh tay hơn cô, một tấm chăn mỏng ngay lập tức quấn hai người lại với nhau, không thể thoát ra được nữa. “Cố gắng muốn độc chiếm chiếc chăn sao?” Mặc Tây Quyết nhân cơ hội rồi cởi hết quần áo trên người cô ra.

Không gian ngột ngạt trong chiếc chăn mỏng toả ra một hương thơm mát của cơ thể anh, cô được anh ôm chặt lại, toàn cơ thể se lạnh của cô gắn chặt lại với cơ thể nóng bỏng của anh, tim của hai người họ đập mỗi lúc một nhanh. “Không phải đưa chăn cho anh rồi sao?” Giọng nói của Ngôn Tiều Nặc có chút lạ thường, nhẹ nhàng đến siêu lòng. “Giờ mới đưa cho anh, đã muộn rồi.” Mặc Tây Quyết vỗ nhẹ lên mông cô, “Xem anh dạy dỗ em thế nào.”

Chiếc chăn mỏng bị phồng lên rồi lại hạ xuống, sau một hồi lâu cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng có cơ hội được ôm anh ngù.

Mặc Tây Quyết thơm lên bờ trán hơi ướt rồi lại hôn lên đôi môi hồng của cô.

Hai người cùng ôm nhau ngủ, khi thức dậy thì chỉ cách giờ hẹn với Giản Minh còn một tiếng đồng hồ.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng rửa mặt, thay quần áo rồi cùng Mặc Tây Quyết đến tập đoàn Đế Quốc. Giản Minh đã ở phòng yến tiệc số 29 chờ cô rồi, khi thấy cô đến, gương mặt thanh tú của Giản Minh lộ lên một nụ cười tươi.

Ngôn Tiểu Nặc cũng cười rạng rỡ và cùng Giản Minh ngồi xuống. “Hôm nay tới để bàn về cuộc thi thiết kế hai ngày sau đúng không?” Giản Minh trực tiếp đi vào vấn đề hỏi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, chị Giản Minh, chúng ta thảo luận cụ thể một chút về cuộc thi hai ngày sắp tới.”

Giản Minh bị sốc bởi cách xưng hô của cô và có chút sững người.

Ngôn Tiểu Nặc cũng nhìn ra, cười mỉm có ý xin lỗi: “Em gọi chị như vậy, nếu chị không thích thì em sẽ đổi lại cách gọi chị như trước.”

Giản Minh vội vàng lắc đầu và cười: “Không phải vậy đâu, chỉ là lần đầu tiên thấy người khác gọi tôi như vậy nên tôi có một chút ngạc nhiên, cô đừng có nghĩ nhiều, hoàn toàn có thể gọi tôi như vậy.”

Ngôn Tiều Nặc thở phào nhẹ nhõm, điều này có phải là Giản Minh bước đầu đã chấp nhận cô rồi không? “Chị Giản Minh, ngày hôm đó trang điểm em thấy dùng kiểu này khá tốt.” Ngôn Tiểu Nặc lấy ra tập ảnh rồi chỉ lên một kiểu trang điểm thiên thần cho cô ấy xem. “Trang điểm nền mềm mại và sáng bóng, phấn mắt màu hồng đào, son môi màu đỏ hồng và cam nhạt, nó thực sự rất hợp với bộ váy này.” Gản Minh nói khi nhìn vào bức ảnh tinh tế trong album.