Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 105



Chương 105: Người phụ nữ không có lương tâm

Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm về phía bóng lưng vội vã chạy đi mất của người phụ nữ, cơn phần nộ trong lòng hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắn chợt dừng lại là bởi vì hắn nhìn thấy khóe mi của cô ngấn lệ, dáng vẻ thì trông cứ như bị ức hiếp.

Hắn không ngờ bản thân hắn vậy mà lại mất kiểm soát, thấy cô đứng bên cạnh Nguyễn Cao Cường mà hẳn lại tức giận đến như vậy.

Sau khi Hoài Vũ thấy Lâm Hương Giang bước xuống từ trên xe thì hắn mới dám lên xe, khi đó hẳn thấy sắc mặt của ông chủ cực kỳ tệ, dáng vẻ như muốn giết người vậy, trong lòng hẳn có hơi sợ.

“Cử người đi theo dõi Nguyễn Cao Cường cho tôi” Hà Tuấn Khoa đột ngột ra lệnh, hẳn không thể để Nguyễn Cao Cường tiếp tục đến gần cô nữa!

Trong xe, Hoài Vũ ngồi ở vị trí tài xế, hắn đang chuẩn bị khởi động xe, nhìn từ trong gương chiếu hậu, hắn thấy khuôn mặt anh tuấn của sếp lạnh lùng như băng khóe miệng của sếp còn có chút vệt máu.

Hoài Vũ không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng, chắc không phải là vừa nãy boss mới dùng vũ lực với Lâm Hương Giang, rồi sau đó bị cô đánh lại đó chứ?

Nếu không thì Lâm Hương Giang cũng sẽ không bỏ chạy xuống xe với đôi mắt đỏ ứng, boss cũng sẽ không bực tức dọa người như vậy.

Hăn chần chừ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Hà, chắc hẳn bà chủ không biết Nguyễn Cao Cường là người như thế nào, chỉ bằng anh nói rõ với bà chủ để sau này bà chủ tránh xa hạng người ấy?”

Hắn cũng rất tò mò là vì sao Lâm Hương Giang lại quen biết Nguyễn Cao Cường, phải biết là tập đoàn Khoa Đăng của bọn họ và nhà họ Nguyễn ở tập đoàn Thành Công cứ như nước với lửa vậy, trong tối ngoài sáng cũng đều có tranh đấu với nhau.

Chả trách khi boss nhìn thấy Lâm Hương Giang ở bên cạnh Nguyễn Cao Cường thì lại tức giận như vậy.

Hà Tuấn Khoa híp mắt lại, một lúc sau hẳn lạnh lùng nói: “Không cần” Cô không cần phải biết mỗi ân oán giữa hẳn với Nguyễn Cao Cường, hơn nữa hắn cũng không mong cô dính vào.

Hoài Vũ cũng rất thức thời, không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa mà quay lại nói: “Đúng rồi, hạng mục của bên chỉ nhánh công ty ở thành phố Cao Hoan đã xảy ra chuyện, tối hôm qua phó tổng giám đốc Hà đã tới xử lý, anh có muốn đi tới đó xem một chút không?”

Đêm qua Hà Tuấn Khoa dị ứng, hắn ngủ miên man suốt một đêm, sáng sớm nay hắn đã lập tức đi đến công ty để xử lý công việc, hẳn cũng biết chuyện xảy ra ở bên thành phố Cao Hoan, chị cả có tới cũng không thể xử lý hết được, hẳn vẫn phải đi tới đó một chuyến.

Hắn vốn dĩ muốn ghé thăm hai mẹ con cô một chút, thuận tiện nói tạm biệt với bọn họ, nào ngờ đâu hẳn lại thấy bọn họ rất vui vẻ quay về cùng với Nguyễn Cao Cường, còn nói hẳn nghe là bọn họ đã đi chơi!

Đúng thật là người phụ nữ không có lương tâm, tối hôm qua hắn không quay về nhà trọ mà cô cũng không thèm gọi điện hỏi thăm hẳn một chút!

Triệu chứng dị ứng của hẳn cũng đã khá hơn nhiều rồi, nhưng vết mẩn đỏ ở trên người hẳn thì vẫn chưa biến mất, Phương Tín bảo hẳn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, hơn nữa còn phải chú ý ăn uống, chỉ là hắn làm sao có thời gian nghỉ ngơi được cơ chứ?

Bây giờ, hắn lại còn bị Lâm Hương Giang chọc giận.

“Đi tới thành phố Cao Hoan” Hà Tuấn Khoa liếc mắt nhìn nhà trọ ở bên ngoài cửa sổ, rồi nói với giọng điệu trầm thấp.

Lâm Hương Giang chạy một hơi về phía nhà trọ, khi đã chạy vào thang máy thì cô lập tức đóng cửa lại, nhấn nút để đi lên tầng.

Cô tựa lưng vào tường thang máy, hai tay cô vẫn còn nắm lấy phần ngực áo mà thở hổn hển, trên vách tường thang máy sáng bóng phản chiếu dáng vẻ hiện tại của cô, vừa hốt hoảng, tức giận vừa có vẻ uất ức.

Đôi mắt cô ửng hồng, khóe mắt vẫn còn ươn ướt nước mắt, đôi môi cô thì có hơi sưng đỏ, là do hành động thô lỗ của người đàn ông kia gây ra.

Cô chợt giơ tay lên, rồi cố gắng chùi đôi môi vừa bị hẳn chà đạp, trên môi cô cứ như vẫn còn vương vấn hơi thở của người đàn ông ấy, lúc này cô cảm thấy rất ghét loại hơi thở này!

Hà Tuấn Khoa đúng là một tên khốn kiếp, sao hắn có thể đã qua đêm với Trần Tú Nhị, rồi lại còn cưỡng hôn cô chứ?

Hắn xem cô là gì?

Vừa nghĩ tới tấm ảnh giường chiếu đêm qua, cô chắc chắn là hẳn đã hôn Trần Tú Nhi!

Lâm Hương Giang lại càng cảm thấy môi của bản thân thật dơ bẩn, đợi lát nữa quay về rồi, cô nhất định phải đánh răng mười lần mới được!

Sao trước đây cô lại không phát hiện ra hẳn là một người tàn bạo, không nói lý lẽ như vậy chứ? Hắn có thể lên giường với Trần Tú Nhi, nhưng lại không cho phép cô kết bạn với người đàn ông khác, đây là đạo lý gì chứ?

Lần này cô thật sự rất tức giận, hẳn càng không cho phép cô tiếp xúc với Nguyễn Cao Cường, thì cô càng muốn làm như vậy, thế là cô quyết định đồng ý với lời mời của Nguyễn Cao Cường, tới làm công ty của anh ta.

Là do Hà Tuấn Khoa vi phạm thỏa thuận của bọn họ trước, mà cô cũng chẳng sợ hắn nổi giận.

Lâm Hương Giang nghĩ rằng sau khi Hà Tuấn Khoa ức hiếp cô ở trong xe xong, ít nhất là hẳn sẽ tới nói xin lỗi cô, nhưng hẳn lại không làm vậy, thậm chí hắn còn không thèm tới nhà trọ.

Hän giống như đột nhiên biến mất vậy, cũng chẳng hỏi thăm tới hai mẹ con cô.

Trong lòng Lâm Hương Giang chất chứa lửa giận, cô không nhịn được mà suy nghĩ, hẳn đâu có thời gian để quan tâm tới bọn họ đâu. Chỉ sợ là hẳn đang có khoảng thời gian vui vẻ với Trần Tú Nhi.

Chỉ có cô là còn ngây ngốc cho rằng hắn sẽ quan tâm đến cảm nhận của cô!

Sau khi Lâm Hương Giang sống chung với con trai được hai ngày, thì bên nhà họ Hà cử người tới đón cậu bé về, Hà Phương Đông không cho phép cậu bé ở bên ngoài quá lâu.

“Mẹ, vậy con về nhà ông nội trước đây.”

Lâm Thanh Dương không muốn phải rời xa cô, nhưng cậu cũng biết, bây giờ cậu mà đi theo cô thì sẽ gây khó khăn cho cô.

Lâm Hương Giang ngồi xổm xuống và ôm lấy con trai: “Con đến nhà ông nội phải ăn nhiều lên, ngủ ngoan nhé, ông nội lớn tuổi rồi nên con không được lúc nào cũng chọc ông nội tức giận đấy, có biết chưa?”

Lâm Thanh Dương bĩu môi: “Ông nội muốn tách con với mẹ ra, con không thích ông ấy” Mặc dù cậu biết ông nội rất thương cậu, nhưng ông nội đối xử với mẹ cậu không tốt, cậu không vui.

Lâm Hương Giang ìm lặng một lúc, kể từ khi cô biết được lý do Hà Phương Đông cho cô chuyển ra ngoài sống là vì để nhường chỗ cho Trần Tú Nhi, trong lòng cô cũng chẳng thấy thoải mái gì.

Cô cũng chỉ có thể tự nói với bản thân, nếu như Hà Tuấn Khoa kết hôn với Trần Tú Nhị, cô có thể lập tức đưa con trai rời khỏi nhà họ Hà một cách danh chính ngôn thuận, đây cũng là chuyện tốt.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ giám sát ba ở nhà họ Hà giúp mẹ, không cho phép những người phụ nữ khác đến gần ba.” Cậu bé bày ra dáng vẻ như mang trong mình trọng trách cao cả Lâm Hương Giang không kiềm được mà bật cười một tiếng, cô nhéo lỗ mũi của cậu: “Con chỉ cần chú ý ăn uống giỏi, ngủ ngoan thôi, những chuyện khác không cần con phải bận tâm đâu” Cũng không tới phiên cậu bận tâm.

“Như vậy sao mà được chứ! Con không cho phép ba không chung thủy với mẹ!”

Ý cười trong đôi mắt của Lâm Hương Giang dần vơi đi, hẳn đã sớm không thủy chung với cô rồi “Được rồi, con lên xe đi” Lâm Hương Giang giao con trai lại cho người quản gia tới đón.

“Mẹ, đến cuối tuần mẹ đi đón con, có được không?” Thật sự phải rời xa nhau, Lâm Thanh Dương lại không nỡ.

Trong lòng Lâm Hương Giang cũng khó chịu, cô gật đầu một cách nặng nề: “Được.”

Nhìn con trai bước lên xe, sau đó rời đi ngay trước mặt cô, cô cảm thấy hốc mắt của bản thân có hơi cay cay, cô phải nhanh chóng sớm lớn mạnh hơn, cô không muốn phải rời xa con trai.

Sau khi trở về, cô lập tức tìm tấm danh thiếp mà Nguyễn Cao Cường đã đưa cho cô, khi kết nối thành công với dãy số ở trên đó, cô nói với anh ta rằng cô bằng lòng tới công ty của anh ta làm việc.

Ngày thứ hai, Lâm Hương Giang có thể tới công ty của Nguyễn Cao Cường để nộp báo cáo lý lịch, cô đã dậy rất sớm để trang điểm nhẹ, rồi thay một bộ nhân viên công sở chuyên nghiệp.

Nhìn bản thân ở trong gương, trước đây ở Khoa Đăng, cô mãi chẳng tìm thấy cơ hội để bộc lộ năng lực của bản thân, hy vọng lần này làm ở công ty của Nguyễn Cao Cường, cô có thể đạt được thành tựu.

Cô vừa chuẩn bị đi ra cửa, lúc này tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô trượt nút trả lời: “A lô?”

“Cô chuẩn bị xong chưa? Tôi đang ở dưới lầu” Giọng nói của Nguyễn Cao Cường cất lên.

Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Lâm Hương Giang ngẩn người: “Sao anh lại tới đây?”

“Tất nhiên là tôi tới đón nhà thiết kế mới nhậm chức ở công ty chúng tôi rồi” Nguyễn Cao Cường mỉm cười và nói.

“Bây giờ anh là ông chủ của tôi, ông làm như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất áp lực đấy.”

Lâm Hương Giang vừa nói vừa mang giày cao gót vào, sau đó thì cô nhanh chóng bước ra cửa.

Nguyễn Cao Cường bật cười ra tiếng: “Tôi cũng chẳng phải là cấp trên nghiêm khắc ăn thịt người, cô sợ cái gì chứ?”

Lâm Hương Giang đi xuống lầu, quả nhiên là cô đã nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ, anh ta tới thật.

Cô vội vàng chạy đến, trợ lý của anh ta giúp cô mở cửa xe, cô nói tiếng cám ơn rồi sau đó bước lên xe.

“Tiểu Cố, lái xe đến công ty” Nguyễn Cao Cường nói với tài xế.