Dạ Hữu Khánh thuê một hòn đảo nhỏ, dẫn theo Lãnh Thiên Khuê đi nghỉ dưỡng.
“Hữu Khánh, em rất thích nơi này”
Lãnh Thiên Khuê nhìn nước biển trong vắt ở trước mặt, cảm nhận gió biển thổi hiu hiu trên mặt biển. Cảm giác lười biếng như thế này thực sự rất thoải mái.
“Nếu em thích, anh có thể mua lại hòn đảo nhỏ này, chờ em sinh con xong sẽ sống ở đây” Dạ Hữu Khánh thấy cô ấy vui vẻ, tâm tình cũng tốt theo.
“Mua lại? Không phải tốn rất nhiều tiền sao?”
Lãnh Thiên Khuê quả thực rất thích nơi này.
“Chỉ cần em thích, mặc kệ là bao nhiêu tiền cũng đáng”
Đối với anh ta, tiền không phải là vấn đề.
“Vậy anh đi hỏi xem giá bao nhiêu, nếu đắt quá thì thôi” Cô ấy lúc nào cũng nghĩ cho anh ta.
Dạ Hữu Khánh đưa tay xoa đầu cô ấy: “Em không cần lo anh không đủ tiền mua. Hòn đảo nhỏ này coi như là món quà anh tặng em và con”
Lãnh Thiên Khuê theo thói quen đưa tay lên vuốt ve bụng, cười hì lếp: hì với bảo bối trong bụng nói: “Cục cưng, con nghe thấy không? Bôa con nói sẽ đưa chúng ta tới đảo này, con có thích không?”
“Con nhất định sẽ thích” Dạ Hữu Khánh nói tiếp.
“Làm sao anh biết con nhất định sẽ thích?” Cô ấy trêu chọc anh ta.
“Vì là quà anh tặng” Anh ta nhướng mày, đối với điều này rất tự tin.