Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 110



Chương 110: Chiếc xe nổ mạnh

€ó lẽ là nơi đây khá hẻo lánh, không có nhiều người lui tới cho nên trong tiệm không có thực khách nào cả.

Loại người có khí chất khác người như Hà Tuấn Khoa vào quán mì lập tức trở thành đối tượng được chú ý nhất.

Ông chủ quán mỳ ra chào đón, lại khí chất áp đảo trên người Hà Tuấn Khoa kiềm lại, không tự giác được run rẩy mà nói: “Chào anh, không biết là anh muốn ăn gì?”

Thậm chí Hà Tuấn Khoa còn không nhìn ông chủ, liền nói: “Tùy cô ấy chọn” Nói xong hẳn tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống.

Lâm Hương Giang trừng liếc nhìn hẳn, hẳn như ông già ngồi đợi người khác hầu hạ vậy, trong lòng chửi thầm một câu, quay qua mỉm cười với ông chủ nói: “Cho tôi hai tô mì bò, một tô không bỏ rau thơm, cảm ơn”

“Tôi cũng không bỏ rau thơm” Bất thình lình Hà Tuấn Khoa nói Lâm Hương Giang không khỏi nhìn về phía hẳn, hắn cũng không ăn được rau thơm giống cô sao?

Ông chủ quán hô lớn về phía nhà bếp: “Hai tô mì bò đều không bỏ rau thơm!”

Lâm Hương Giang ngồi đối diện Hà Tuấn Khoa, thấy dáng vẻ hẳn ngồi nghiêm trang, giống như đang nghiêm túc mà mở cuộc họp ở công ty vậy, điều đó khiến cô không nhịn được mà cư “Em cười cái gì?” Hà Tuấn Khoa nhìn cô.

“Tổng giám đốc Hà, chắc hẳn là anh chưa từng đến quán như vậy ăn nhỉ?”

“Đúng thật là đã lâu rồi không ăn những quán ven đường”

Quán ăn nhỏ mà còn bị hắn định nghĩa thành quán ven đường? Hản nói đã lâu không ăn, ý hẳn là hồi trước hẳn đã từng ăn rồi?

Không chờ Lâm Hương Giang hỏi rõ ràng, mì bò đã được nấu xong, còn do đích thân chủ quán đem ra cho họ.

Một tô lớn chứa đầy thịt bò ở phía trên, nhìn vô cùng ngon miệng, Lâm Hương Giang đã đói bụng từ sớm, bụng không nhịn được mà kêu.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, không khách sáo cầm đôi đũa lên: “Tôi ăn trước đây”

*Coi chừng bị phỏng” Hà Tuấn Khoa mới vừa nhắc nhở cô thì cô liền bị phỏng.

*A…..Ahh….” Cô đưa tay lên quạt, ngay chỗ đầu lưỡi bị phỏng đỏ lên.

Hà Tuấn Khoa bất đắc dĩ lắc đầu: “Em là quỷ đói à?” Tuy nói như vậy, hẳn vẫn đưa cho cô đổ một ly nước: “Uống đi”

Lâm Hương Giang uống một ngụm thì hết sạch ly nước hẳn đưa, cô đặt ly lên bàn, nói với hẳn: “Thêm một ly nữa”

Hắn đành phải rót cho cô thêm một ly, cô uống liên tục mấy ly nước, mới cảm giác bớt đau đi Bận rộn nãy giờ, trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt trắng trẻo hồng hào, tươi tắn, cổ áo cô bị hở ra nhìn thấy được xương quai xanh gợi cảm, loáng thoáng có thể thấy được ở chỗ đó có dấu hôn, do hẳn để lại vào hồi tối qua.

Ánh mắt hẳn chăm chú nhìn cô không khỏi trầm xuống, nghĩ đến tối hôm qua, có  phải hẳn hơi thô lỗ rồi không?

Lâm Hương Giang thật sự quá đói bụng, lực chú ý của cô đều đặt ở tô mỳ bò thơm ngon hảo hạng trước mắt này, cơ bản không có chú ý tới ánh mắt người đàn ông kia.

Cô mặc kệ có bị phỏng hay không, vội vàng bắt đầu ăn, chỉ là lần này cô không sơ ý nữa, vừa thổi vừa ăn mỳ.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy hẳn đang nhìn chằm chäm mình, tò mò hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Sao anh không ăn đi? Hay là anh không thích quán mỳ bò nho nhỏ này?”

Hà Tuấn Khoa thu hì m mắt, thong thả cầm đôi đũa lên, đến ăn cũng vô cùng nhã nhặn, nhìn qua thì giống như người được dạy dỗ đàng hoàng.

Lâm Hương Giang bĩu môi, cô không chú ý nhiều như vậy, cô cũng sẽ không quá để ý đến tướng ăn của bản thân mình.

Cô không nghĩ tới Hà Tuấn Khoa thật sự đồng ý cùng cô ngồi ăn ở trong quán mỳ bò nhỏ này, khi tính tiền, đương nhiên là hắn ngồi chờ cô trả tiền bởi vì hắn thật sự muốn cô mời cơm hắn .

Lâm Hương Giang chửi thầm, từ xưa đến nay cô chưa thấy ai keo kiệt như hẳn cả, sau đó thì đưa tiền cho ông chủ.

Hai người đi ra quán mì, Lâm Hương Giang chuẩn bị lái xe để trở về, trong đầu nghĩ cuối cùng cô và hẳn cũng đường ai nấy đi rồi.

“Làm xong nhiệm vụ rồi, nếu không có việc gì nói nữa thì tôi đi trước đây” Xe của cô đậu ở cách đó không xa.

Cô đi gần chỗ chiếc xe thì mới phát hiện hắn đi theo cô lại đây, cô nhìn hản một cách khó hiểu: “Còn có việc gì à?”

“Chở tôi về” Hắn đúng là không biết khách sáo.

“Xe của anh đâu?”

“Tôi kêu Hoài Vũ lái về rồi“Vừa nói xong thì hắn mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.

Lâm Hương Giang nghi ngờ rằng hắn biết cô tới nơi này, còn việc hắn tới cúng kiến anh trai của mình chỉ là cái cớ?

Đã muốn cô mời cơm thì thôi đi, bây giờ còn muốn cô làm tài xế, hắn có lộn gì hay không?

Cô còn chưa có tha thứ cho hắn, vậy mà hắn lại không khách khí như vậy!

“Sao còn chưa lên xe?” Thấy cô đứng sững sờ ở chỗ đó, mà người đàn ông này còn dám hối cô!

Lâm Hương Giang áp chế cảm xúc bực bội xuống, mở cửa ra lên xe, nổ máy xe, chạy xe đi, trong suốt quá trình không hề nói một câu nào với hắn.

Hà Tuấn Khoa thoải mái ngồi ở ghế phụ, cũng không nói chuyện với cô.

Xe đi được một lúc thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe.

Điện thoại của Lâm Hương Giang đặt ở bên cạnh cái hộc để đồ, trên màn hình hiển thị tên của Nguyễn Cao Cường.

Hai người đồng thời thấy được tên trên màn hình, Lâm Hương Giang giật thót tim, theo bản năng duỗi tay muốn cầm điện thoại lên, nhưng động tác của hắn nhanh hơn cô một chút.

Hà Tuấn Khoa bắt được điện thoại di động trước, khuôn mặt anh tú lạnh lùng nói: “Lúc lái xe không được nghe điện thoại.”

“Anh trả điện thoại cho tôi mau” Lâm Hương Giang nói, nhíu mày bất mãn.

Hà Tuấn Khoa làm như không nghe thấy, cứ để mặc chuông điện thoại reo như vậy, nhưng lại không đưa điện thoại cho cô, hắn định không cho cô nghe điện thoại của Nguyễn Cao Cường.

Đáy lòng cô có chút tức giận, hắn dựa vào cái gì mà dám can thiệp vào công việc riêng của cô?

Mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Cao Cường rất là bình thường, không như hắn và Trần Tú Nhị, tốt đến nỗi làm mấy hành động ái muội.

Càng nghĩ càng làm cho cô bực mình thêm: “Đưa điện thoại cho tôi!”

Hà Tuấn Khoa nhằm chặt mắt lại, để cho tiếng chuông vang lên liên tục, khiến Lâm Hương Giang bị hản chọc tới tức điên.

Nguyễn Cao Cường gọi không được, lại gọi thêm một cuốc nữa, không biết có phải có việc gì gấp hay không.

Lông mày Hà Tuấn Khoa nhíu chặt lại, mở mắt ra, trong ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo và âm trầm, rốt cuộc Nguyễn Cao Cường đang muốn làm gì?

Lâm Hương Giang không muốn nói nhiều lời với hắn, cô duỗi tay phải định giật điện thoại lại: “Đưa cho tôi..

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống, tránh bàn tay của cô, thấp giọng quát: “Em nghiêm túc lái xe cho tôi!”

“Vậy anh trả điện thoại cho tôi đi!”

Chỉ là cuộc gọi của Nguyễn Cao Cường thôi mà, cô làm gì phải gấp đến vậy?

Sắc mặt Hà Tuấn Khoa đen đến dọa người, nắm chặt điện thoại di động trong tay, có ý định, muốn ném cái điện thoại phiền phức này ra ngoài đường.

Trong lòng Lâm Hương Giang chỉ muốn giật điện thoại lại, nhưng khi cô rẽ ở một chỗ, không để ý đến ở phía trước có một chiếc xe cũng đang chạy lại đây, chờ cô nhận ra thì cũng đã muộn rồi!

Tiếng còi xe vang lên chói tai, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hà Tuấn Khoa liền chồm người qua khống chế tay lái, vội vàng đảo hướng để tránh đi chiếc xe kia Hai chiếc xe tránh ra, chỉ là bọn họ tránh xe nhưng hai người đều đi ngược chiều, phanh khẩn cấp lại không hoạt động được, xe của bọn họ lao ra ngoài hàng rào bảo hộ, bên ngoài lan can chính là triền núi, chiếc xe liền lao xuống dưới Trong khoảnh khắc chiếc xe lao xuống dưới, trong não của Lâm Hương Giang hoàn toàn trống rỗng, lúc ấy trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, vậy là bọn họ sẽ chết sao?

Khi chiếc xe điên cuồng lao xuống dốc, có một thân thể nhào về phía cô, ôm cô vào trong ngực.

Là Hà Tuấn Khoa, hơi thở quen thuộc trên người hẳn, lòng ngực vững chãi đang che chở cô!

Thân thể cô run lên kịch liệt, cô muốn đẩy hẳn ra, bên trong xe quay điên cuồng, bọn họ đã không chịu nổi nữa rồi.

Xe dừng lại bằng cách nào thì Lâm Hương Giang cũng không rõ lắm, chỉ còn sót lại kí ức lúc Hà Tuấn Khoa ôm cô từ trong xe ra ngoài, hắn ôm cô rời đi khỏi xe không bao lâu thì chiếc xe liền nổ mạnh.

Làm cho có một lực đẩy, đẩy bọn họ lăn xuống dưới chân núi…