Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 116



Chương 116: Ảnh chụp là giả sao

Trong mắt Liễu Thu Cúc lóe lên tia sáng mờ ảo, bà ta còn lo lắng hơn cả Trần Tú Nhi, lập tức nói: “Tuấn Khoa, cậu muốn bắt nạt Tú Nhi mà không thừa nhận sao? Cậu dám nói ảnh chụp này là giả sao?”

“Dì Liễu, đừng nói nữa” Trần Tú Nhi hận không thể xóa bức ảnh ngay lập tức.

Chỉ là Liễu Thu Cúc nhận định rằng bọn họ có quan hệ tình cảm, buộc Hà Tuấn Khoa phải chịu trách nhiệm, chỉ có cách này mới có thể khiến hắn ly hôn với Lâm Hương Giang càng sớm càng tốt.

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng cong môi: “Đêm đó tôi vẫn luôn hôn mê, cô nói tôi cùng cô xảy ra quan hệ như thế nào? Lẽ nào chẳng phải là cô tự mình nằm ở trên giường của tôi sao?”

Mặt Trần Tú Nhi đỏ lên rồi lại trảng bệch, hận không thể tìm được một cái lỗ đế chui xuống trốn.

“Hoá ra là cô tự mình muốn quyến rũ Tuấn Khoa!” Hà Hàm Bội lạnh lùng nhìn Trần Tú Nhi.

“Em, em…”

“Ây da, Tú Nhi, con sợ cái gì? Con nói thật cho chúng ta biết, có phải là anh ta làm gì con không?” Lúc này Liễu Thu Cúc cũng lo lắng, lẽ nào bức ảnh chụp này là giả sao?

Trong lòng Lâm Hương Giang nghi ngờ đánh giá Trần Tú Nhị, lẽ nào là cô đã hiểu lầm Hà Tuấn Khoa?

Hà Tuấn Khoa lúc này im lặng, đợi Trần Tú Nhi tự thú nhận, đương nhiên, nếu cô muốn tự hạ nhục mình mà không nói ra sự thật, hẳn có cách để khiến cô ta tự nói ra.

Trần Tú Nhi bắt gặp ánh mắt của Liễu Thu Cúc, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hà Tuấn Khoa, nếu cô ta nói sự thật, vậy thì sau này cô ta sẽ không còn mặt mũi nào đến nhà họ Hà.

Sự việc đã làm, tại sao cô ta lại bỏ cuộc giữa chừng?

Bên cạnh đó, chú Hà cũng ủng hộ cô ta và Hà Tuấn Khoa ở bên nhau, chỉ cần cô mở miệng khẳng định họ có quan hệ tình cảm, cho dù Hà Tuấn Khoa không chịu thừa nhận, nhà họ Trần bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Trần Tú Nhỉ giả vờ uỷ khuất đau khổ, cúi đầu khóc nức nở: “Đêm hôm đó anh Tuấn Khoa không thể mặc quá nhiều quần áo vì bị dị ứng, sau này lúc chăm sóc anh ấy, nghe thấy tiếng anh ấy ho khan, con muốn mặc quần áo cho anh ấy, anh ấy lại ôm lấy con, anh ấy nói rằng trên người con rất thơm, anh ấy … anh ấy hôn con, anh ấy còn nói rằng cơ.

thể con rất ấm áp, con bị anh ấy hôn mà mơ hồ bối rối. Sau đó anh ấy … anh ấy cởi quần áo của con ra, con cũng không muốn như: vậy, nhưng con không còn cách nào khác chống lại anh ấy… “Cô ta nói đến đây thực sự đã khóc.

Cô ta vừa khóc, những lời sau đó không cần nói, những người khác cũng đoán được tiếp đó bọn họ xảy ra chuyện gì.

Hơi thở của Lâm Hương Giang trở nên nặng nề hơn, sắc mặt cũng khó coi đến đáng ghét, vừa rồi cô nên đi ngay mới phải, thay vì ở lại nghe những lời này!

*Xin lỗi, tôi không thoải mái lắm, tôi quay về phòng bệnh trước” Cô gạt những lời này sang một bên, cũng không thèm nhìn Hà Tuấn Khoa, nắm tay con trai mau chóng rời khỏi.

Lâm Hương Giang trở lại phòng của mình, trái tìm cô vẫn còn loạn xạ, những lời nói của Trần Tú Nhi lại không thể biến mất trong tâm trí cô.

Cô không muốn tiếp tục suy nghĩ, không muốn buồn, nhưng trong lòng lại bị thứ gì đó nghẹn lại, ngay cả hô hấp cũng có chút đau đớn.

“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, người phụ nữ đó nhất định đang nói dối, ba vốn dĩ không thích cô ta chút nào.” Tên nhóc nhỏ nhẹ an ủi cô.

“Mẹ không buồn…”

“Mặt mẹ còn đẳng hơn khổ qua, làm sao mà không buồn được”.

Lâm Hương Giang sờ mặt, cô có biểu hiện lộ liễu như vậy sao?

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, có con ở đây, con sẽ không cho phép ba bỏ rơi mẹ lấy người phụ nữ đó đâu!” Thăng nhóc nằm lấy tay cô vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm Lâm Hương Giang nhìn khuôn mặt trẻ con ngây thơ của con trai mình, nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể ảnh hưởng đến công việc của người lớn?

Cô khẽ nhếch môi, sau một tiếng thở dài nhẹ xoa đầu con trai: “Trẻ con thì không được quản chuyện người lớn”

Lâm Thanh Dương cong môi: “Con không còn nhỏ nữa” Nhìn thấy Mommy như vậy chắc chắn là không tin tưởng thắng bé, cậu bé thầm nghĩ nhất định phải vì mommy canh giữ ba thật tốt.

Không lâu sau, Hà Phương Đông đến đón tên nhóc trở về, có thể thấy ông lão rất thương yêu đứa cháu này.

Lâm Thanh Dương còn phải đi học, Lâm Hương Giang không thể giữ thằng bé lại.

“Được rồi, đi cùng ông nội đi” Ánh mắt Lâm Hương Giang dịu dàng, trong mắt có sự lưu luyến.

“Mẹ ơi, đợi khi tan học, con lại đến thăm mẹ” Cậu bé cũng lưu luyến cô.

Hà Phương Đông đứng bên cạnh, nhìn thấy hai mẹ con lưu luyến, sắc mặt già nua hơi tối sầm lại, không phải ông ấy máu lạnh muốn chia cách bọn họ, chỉ là ông ấy thực sự không chấp nhận được Lâm Hương Giang.

Ông ấy không nói một lời với Lâm Hương Giang, bế Lâm Thanh Dương rời đi.

Thực ra Lâm Hương Giang rất muốn hỏi Hà Phương Đông rằng, Hà Tuấn Khoa có phải chịu trách nhiệm với Trần Tú Nhi, chuẩn bị kết hôn với cô ta không?

Chỉ vời lời nói trong miệng lại không thể nói ra, tại sao cô lại quan tâm đến vậy?

Lâm Hương Giang nằm trên giường bệnh, nhưng tâm trạng cô sốt ruột, kế bên là phòng của Hà Tuấn Khoa, Trần Tú Nhi có phải là đang ở trong đó chăm sóc hắn không?

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

Lâm Hương Giang hơi giật mình, lẽ nào là y tá?

“Mời vào.”

Người bước vào không phải là y tá, mà là Nguyễn Cao Cường, trong tay là bó hoa tươi còn có giỏ trái cây.

“Tại sao anh lại đến đây?” Lâm Hương Giang hỏi.

“Nhân viên của tôi bị thương, với tư cách là ông chủ làm sao có thể không đến thăm?”

Nguyễn Cao Cường mỉm cười bước tới, đặt hoa và giỏ cây lên bên cạnh bàn, sau đó anh ta ngồi xuống bên giường bệnh.

“Em yên tâm, chỉ phí thuốc thang bệnh viện của em công ty sẽ thanh toán.” Nguyễn Cao Cường nói.

“Công ty còn có phúc lợi tốt như vậy sao?”

“Em là vì công ty mà bị thương, chúng tôi tất nhiên phải chịu trách nhiệm.”

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt, không thể không nói, anh †a thực sự là một ông chủ tốt, một quý ông đẹp trai, người phụ nữ nào lại không bị cám dỗ?

“Làm thế nào mà tai nạn xe cộ lại xảy ra?” Nguyễn Cao Cường cau mày, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.

“Đây… là sai sót của tôi.” Chỉ là, nếu lúc đó anh ta không gọi điện đến, cô sẽ không bắt máy với Hà Tuấn Khoa.

Cô đang mơ hồ, anh ta đột nhiên nghiêng người ôm lấy cô, trong đáy mắt mang đầy sự lo lắng giọng nam trầm thấp vang lên bên tai: “Tiểu Giang, em không biết khi nghe tin em bị tai nạn xe, tôi đã sợ hãi như thế nào đâu. “

Lâm Hương Giang bất động, muốn đẩy anh ta ra, cảm thấy cơ thể mình như muốn run lên khi anh ta nói vậy, rất sợ mất mình, cô sửng sốt một hồi Tâm trạng có chút phức tạp, cô không hiểu Nguyễn Cao Cường đối với cô rốt cuộc có ý gì?

“Tiểu Giang, em không được chết, tôi không thể lại mất đi em…”

Lâm Hương Giang ngỡ ngàng, anh ta nói lại mất đi là ý gì?

Cô vừa muốn nói, cánh cửa phòng bệnh lúc này bị đẩy ra, giọng nói của y tá truyền đến: “Tổng giám đốc Hà, phòng bệnh của cô Lâm ở đây”

Lâm Hương Giang bị những lời nói của Nguyễn Cao Cường làm cho bối rối, vẫn chưa hiểu rõ thì lúc này Hà Tuấn Khoa đến.

Hắn vẫn ngồi trên xe lăn nhờ y tá đẩy hẳn qua.

Hắn bị thương nặng như vậy, không ở trong phòng cố gắng nghỉ ngơi, chạy tới chỗ cô làm gì?

Lâm Hương Giang muốn đứng dậy đi tới, chỉ là gặp khuôn mặt lạnh như băng của hẳn, trái tim cô như rơi xuống đáy vực, nghĩ lại, vừa rồi Nguyễn Cao Cường ôm cô đã bị hẳn ta nhìn thấy rồi Cô mở miệng muốn giải thích, chỉ là nhất thời lại không biết nói thế nào, nhìn vẻ mặt của hẳn, chắc chắn là lại hiểu lầm cô và Nguyễn Cao Cường.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày lạnh lùng nhìn bọn họ, gân xanh trên mu bàn tay đang đặt trên tay xe lăn đập yếu ớt, chỉ trong nháy mắt, cô và Nguyễn Cao Cường lại ôm nhau?

*Ôi, không ngờ rằng đường đường là Chủ tịch tập đoàn Thành Công, lại có thể thích phụ nữ đã có gia đình” Vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa cực kỳ châm chọc, nhìn bọn họ với ánh mắt xơ xác tiêu điều.

Nguyễn Cao Cường vẫn tao nhã điềm đạm, ánh mắt gặp Hà Tuấn Khoa, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng, nói đùa: “Một người phụ nữ đã có gia đình? Anh đang nói về Giang sao? Nhưng tôi thấy trên đơn đăng kí của cô ấy có ghi là chưa kết hôn?”