Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 123



Chương 123: Bí mật Tim

Lâm Hương Giang thắt lại, liệu thứ bác sĩ Minh để lại có liên quan gì đến ba cô không?

Trong lòng cô có dự cảm, cô vẫn có cơ hội tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô không do dự nữa, bước nhanh vào phòng.

Trong phòng, bà Minh đưa cho cô một cái hộp: “Ông Minh nói đây là đáp án mà cô muốn biết”

Lâm Hương Giang thở gấp gáp, cầm lấy cái hộp với vẻ mặt trịnh trọng, nguyên nhân cái chết của ba cô năm ở trong hộp này sao?

“Cảm ơn bà” Lâm Hương Giang hơi run nói “Cô tự xem đi, tôi ra ngoài để tiên ông ấy đoạn đường cuối.” Bà Minh vẫn còn rất buồn.

Trong phòng chỉ có mình Lâm Hương Giang, tâm trí của cô đều đã đặt lên cái hộp, cô nóng lòng muốn biết mọi thứ, nhưng cũng có chút lo lắng.

Cô hít một hơi thật sâu trước khi mở hộp, bên trong chỉ có một cuốn nhật ký bị khóa, tất nhiên, cũng có chìa khóa ở đó.

Lâm Hương Giang ngay lập tức lấy chìa khóa mở cuốn nhật ký ra, đó là nhật ký làm việc của bác sĩ Minh, ghi lại quá trình ông điều trị cho bệnh nhân.

Dựa vào ngày tháng được đánh dấu ở trên, cô đã tìm thấy ngày bác sĩ Minh trở thành bác sĩ điều trị cho ba cô cách đây năm năm Cuốn nhật ký ghi lại chỉ tiết tình trạng của ba cô, cũng như quá trình bác sĩ Minh điều trị cho ông ấy như thế nào, cho đến nửa tháng sau khi ông ấy điều trị cho ba cô…

Tên của Liễu Thu Cúc xuất hiện trong nhật ký, Liễu Thu Cúc đã đe dọa và bắt ông ấy đổi danh sách thuốc của ba cô!

Lúc đầu bác sĩ Minh có từ chối, nhưng ông ấy không thể chịu được sự ép buộc và cám dỗ hàng ngày của Liễu Thu Cúc, nhất thời bối rối, ông ấy đã thay đổi danh sách thuốc!

Đương nhiên, việc ba cô uống những loại thuốc đó sẽ không có vấn đề gì, sẽ không bị độc chết, nhưng những loại thuốc đó không có tác dụng điều trị bệnh của ông ấy, nghĩa là bệnh tình của ông ấy không được điều trị, lâu ngày, dần dần ông ấy đột nhiên bị bệnh và chết.

Lâm Hương Giang nhìn chằm chằm vào.

cuốn nhật ký trong tay với dáng vẻ không thể tin được, từng giọt nước mắt lớn nhỏ rơi xuống cuốn nhật ký đã ố vàng, gần như làm mờ đi chữ viết trên đó.

Hóa ra đây là nguyên nhân khiến ba cô đột nhiên bị bệnh!

Thảo nào bác sĩ Minh cứ che giấu, không dám nói sự thật cho cô, còn nói bao giờ nghỉ hưu mới nói cho cô biết.

Đây không chỉ là vết đen trong sự nghiệp của ông ấy mà còn là một tội ác không thể tha thứ, những gì ông ấy làm tương đương với việc gián tiếp giết chết ba cô!

Còn Liễu Thu Cúc, bà ta là đầu sỏ!

Cô siết chặt cuốn nhật ký trong tay, dùng sức quá mức nên các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng dâng lên lửa giận và hận thù cực lớn, cả cơ thể run lên vì không khống chế được.

Ba, con xin lỗi, người đã giết ba ở ngay bên cạnh con mà con không biết, ba yên tâm, chắc chắn con sẽ không bỏ qua cho bà †a đâu!

Cô không hiểu, tại sao Liễu Thu Cúc lại đối xử độc ác với ba cô như vậy?

Chẳng lẽ là vì muốn ngăn cô hẹn hò với Hà Tùng Nhân?

Đó là một mạng người!

Lâm Hương Giang khóc một lúc lâu mới lau nước mắt, cô cất cuốn nhật ký vào túi.

Cô biết, chỉ dựa vào cuốn nhật ký này không đủ để làm bằng chứng phạm tội của Liễu Thu Cúc, đặc biệt là bây giờ bác sĩ Minh đã qua đời, không còn nhân chứng nào cả.

Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, cô rất khó tìm ra những bằng chứng khác, chắc chắn Liễu Thu Cúc và bác sĩ Minh làm chuyện này rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không để lại nhiều manh mối.

Cô nhanh chóng nhớ ra một điều khác, đó là bí mật mà cô đã nghe được trong ngôi chùa đó trước khi xảy ra vụ tai nạn xe.

©ô vội vàng lục trong túi để tìm bức ảnh Liễu Thu Cúc đốt lúc đó, lúc đó cô nhân lúc.

Hà Tuấn Khoa không để ý, lén nhặt bức ảnh lên và giấu đi, bây giờ xem ra bức ảnh đã có ích.

Ánh mắt Lâm Hương Giang trầm xuống, dù phải dùng cách gì đi chăng nữa, cô cũng phải báo thù cho ba mình.

Lâm Hương Giang thu xếp lại cảm xúc và bước ra khỏi phòng, đi đến linh đường, bà Minh đứng bên tấm bia và chào người đến tiễn bác sĩ Minh.

“Bà Minh, tôi muốn nói riêng vài lời với bà.” Lâm Hương Giang bước đến bên cạnh bà ấy.

Bà Minh liếc cô một cái, sau đó đi đến bên cạnh cô: “Cô muốn nói gì?”

“Bà Minh, bác sĩ Minh có nói chuyện về ba tôi với bà không?”

Ánh mắt của bà Minh chợt lóe lên, nhíu mày lại: “Cô muốn hỏi gì?” Nhìn thái độ của cô, đoán chắc bác sĩ Minh đã nói gì đó với cô.

Lâm Hương Giang không tiếp tục hỏi mà chỉ đưa cho bà ấy xem một góc của bức ảnh đã bị đốt cháy: “Bà biết bà ta không?”

Bà Minh nhìn thấy người trong bức ảnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cô, tại sao cô lại có bức ảnh này?”

“Vậy là bà biết bà ta.”

Bà Minh im lặng một lúc mới nói: “Bà ta cũng là bác sĩ, là đàn em của ông Minh, nhưng đã lâu rồi tôi chưa gặp bà ta”

Lâm Hương Giang sững sờ, cô không ngờ người trong ảnh lại là đàn em của bác sĩ Minh, vậy bà ta có liên quan gì đến Liễu Thu Cúc chứ?

Không, chính xác là có liên quan gì đến Hà Cao Minh?

Liễu Thu Cúc tỏ vẻ oán hận khi đốt bức ảnh này trước linh cữu của Hà Cao Minh, như thể người phụ nữ này đã cướp chồng của bà ta vậy.

“Bà Minh, chắc chắn bà có thông tin liên lạc của bà ấy, bà có thể nói cho tôi biết được không?” Lâm Hương Giang cầu xin, có lẽ nếu tìm được người này, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.

Có lẽ trong lòng bà Minh cảm thấy có lỗi với ba cô, nghe cô cầu xin, bà ấy đã lên tiếng: “Tôi có địa chỉ của cô đàn em đó, nhưng đã lâu rồi không liên lạc với bà, không biết bà ấy còn ở đó không, nếu cô muốn tôi có thể nói cho cô biết.”

“Vậy thì cảm ơn bà” Đương nhiên Lâm Hương Giang muốn, cô đàn em này là nhân vật then chốt mà.

Bác sĩ Minh viết địa chỉ ra giấy cho cô.

Cuối cùng Lâm Hương Giang bày tỏ lòng kính trọng với bác sĩ Minh một lần nữa, mặc dù ông ấy đã thay đổi đơn thuốc và khiến ba cô bị bệnh và chết, nhưng ông ấy cũng bị Liễu Thu Cúc uy hiếp, và bây giờ ông ấy cũng đã ra đi, dù cô có hận ông ấy cũng vô ích.

Cũng may là ông ấy còn có lương tâm, để lại cuốn nhật ký viết về nguyên nhân cái chết thực sự của ba cô.

Lúc Lâm Hương Giang chuẩn bị thấy Liễu Thu Cúc, bà ta cũng đến bác sĩ Minh?

Cô không để Liễu Thu Cúc nhìn thấy mình, không thể để Thu Cúc biết cô đến đây, biết cô có liên hệ với bác sĩ Minh, nếu không chắc chắn bà ta sẽ nghỉ ngờ.

Cô đứng sang một bên lạnh lùng nhìn Liễu Thu Cúc, trong lòng đang hừng hực lửa giận, muốn chạy đến bóp cổ bà ta, hỏi bà ta tại sao lại muốn giết ba cô?

Lý trí còn sót lại nói cho cô biết, không thể dễ dàng như vậy với Liễu Thu Cúc, không thể để cho bà ta chết một cách vui vẻ được!

Lâm Hương Giang nghiến răng, nắm chặt tay và sải bước đi, trong mắt tràn đầy đau thương và tức giận.

Cô đến nghĩa trang chôn cất ba mình, đốt một ít tiền giấy cho ông, nhìn tên ông được khắc trên bia mộ, và ngày mất của ông, tim cô nhói đau.

Năm năm trước, cô và Hà Tùng Nhân tổ chức đám cưới, vào đúng ngày đó, cô bị vu tội ngoại tình, bị chị em tốt cướp chồng, ba đột ngột qua đời vì bệnh tình nguy kịch.

Đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô, cô suýt chút nữa kết liễu cuộc đời vì không thể chịu được, nếu không có đứa con trong bụng thì cô sẽ không có dũng khí để sống.

Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt cô, đôi tay run rẩy chạm nhẹ vào tên ba trên bia mộ.

“Ba, ba chờ con, con sẽ báo thù cho ba.”

Khi Lâm Hương Giang trở về căn hộ, trời đã nhá nhem tối, trong nhà không bật đèn, căn hộ rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn thành phố hắt vào từ cửa sổ.

Cô cảm thấy hơi lạnh, và một nỗi cô đơn khó tả.

Kỳ lạ, Hà Tuấn Khoa không ở nhà sao?