Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 172



Chương 172: Có phải anh ta thích đàn ông không?

Lâm Hương Giang chưa kịp phản ứng, cô gái họ Đào kia đã lao về phía mình. Đối phương tóm chặt tay cô, cặp mắt đỏ quạch nhìn thẳng vào cô, dáng vẻ tội nghiệp lại nóng ruột, nói: “Cô gì ơi, cô biết Nguyễn Cao Cường đang ở đâu đúng không? Xin cô dẫn tôi tới gặp anh ấy một lần, con của chúng tôi bị bệnh rồi, tôi phải gặp anh ấy một “Cô Đào!” Mộ Dung Bạch hoảng hồn, vội vã chạy tới cưỡng chế kéo Đào Hương Vi ra, kế đó quay sang xin lỗi Lâm Hương Giang: “Xin lỗi cô Lâm, làm cô sợ hã Bây giờ tôi sẽ dẫn cô ấy đi ngay”

Gần như không cho Lâm Hương Giang cơ hội lên tiếng, Mộ Dung Bạch không nói lời nào đã cưỡng chế dẫn người phụ nữ kia đi.

*Ơ này, đợi đã..” Lâm Hương Giang muốn ngăn họ lại nhưng đã muộn, chưa quá một cái chớp mắt, Mộ Dung Bạch đã nhét người phụ nữ đó vào xe rồi lái đi.

Lâm Hương Giang ngờ rằng liệu có phải mình nghe ngầm không, ban nấy cô Đào kia nói “con của chúng tôi”? Chẳng lẽ là chỉ con của cô ta với Nguyễn Cao Cường?

Việc này sao có thể?

Theo như cô được biết, bên cạnh Nguyễn Cao Cường không có người phụ nữ nào, có một dạo cô còn từng ngờ rằng liệu có phải anh ta thích đàn ông hay không.

Nếu cô Đào kia không nói dối, vậy thì, có khả năng cô nàng là tình nhân cũ của Nguyễn Cao Cường? Bọn họ còn có cả con rồi ư?

Lâm Hương Giang lắc lắc đầu, đây là việc riêng của Nguyễn Cao Cường, nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác là không hay, vẫn nên đừng lo chuyện bao đồng nữa thì hơn.

Buổi tối, Lâm Hương Giang vẫn đang tăng ca, chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, liếc tên hiển thị là Hà Tuấn Khoa.

Tim đập hãng một nhịp, đêm tối người đàn ông này tìm cô làm gì?

Lần trước sau khi Hà Tuấn Khoa biết được cô xóa số điện thoại của hẳn đã tự động lưu lại số mình vào danh bạ cô, còn nói phải nhận điện thoại của hắn bất cứ lúc nào, xem ra hẳn gọi tới thực sự không chọn thời gian.

”A lô?” Cô nhận cuộc gọi.

“Là cô Lâm đúng không?”

Bất ngờ là, giọng nói vang lên đầu kia không phải giọng nói của Hà Tuấn Khoa, mà là tiếng trợ lý của hẳn, Hoài Vũ.

“Là tôi” Không khỏi thấy lạ, tại sao hắn lại để trợ lý gọi điện cho cô?

“Là thế này, tổng giám đốc Hà bị ốm rồi, nhờ cô sang chăm sóc anh ấy giúp”

Hà Tuấn Khoa bị ốm rồi? Tại sao lại muốn cô chăm sóc?

Có lẽ là đoán được cô sẽ có ngờ vực, Hoài Vũ lại nói: “Bác sĩ nói vết thương ở cánh tay tổng giám đốc Hà chưa khép miệng, khiến cho anh ta lên cơn sốt”

Lâm Hương Giang đã hiểu, lần trước Hà Tuấn Khoa cứu cô từ tay anh hai của Nguyễn Cao Cường mà bị thương, đã bấy nhiêu ngày  trôi qua, cô còn tưởng vết thương của hẳn đã lành, bèn không hỏi nhiều.

“Tổng giám đốc Hà nói anh ấy vì cô nên mới bị thương, muốn cô chịu trách nhiệm”

“Tôi chịu trách nhiệm, giờ tôi tới ngay”

Đúng là phục hẳn rồi, nếu hẳn thật sự muốn người ta chăm sóc thì chắc chắn không phải vấn đề, lại cứ phải bắt lấy cô không thả.

Cô lập tức thu dọn đồ đạc, ai bảo cô nợ hẳn cơ chứ.

Tại nhà của Hà Tuấn Khoa, sau khi gọi điện thoại, Hoài Vũ đưa điện thoại lại cho người đàn ông đang ngồi trên sô pha.

“Cô ấy nói thế nào?” Hà Tuấn Khoa mặc bộ đồ ở nhà, cơ thể cao dài dựa vào sô pha, vẻ lạnh lẽo thường ngày không còn, có chút tùy tính ngỗ ngược.

“Cô Lâm nói sẽ tới ngay” Hoài Vũ liếc trộm sếp mình một cái, vì để cô Lâm tới chăm sóc, hẳn thật sự đã nhọc lòng.

Hà Tuấn Khoa khẽ nhíu mày: “Cậu có thể đi rồi”

Hoài Vũ rất biết điều, lát nữa thôi Lâm Hương Giang sẽ tới đây, quả thực anh ta không nên ở lại quấy rầy họ.

Lâm Hương Giang mải mải mốt mốt chạy tới, ấn chuông cửa một hồi, người đàn ông mới đi ra mở cửa.

“Tới rồi” Giọng hẳn nghe hơi khàn.

Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, xương quai xanh lộ ra nom khá quyến rũ, sắc mặt không được tốt lắm, trông dáng vẻ đúng thật là bị bệnh.

“Sao lại là anh ra mở cửa? Hoài Vũ đâu rồi?” Lâm Hương Giang đi vào nhà, đổi dép.

Hà Tuấn Khoa vào đến phòng khách thì nằm luôn ra sô pha: “Đi rồi”

*Đi rồi? Không phải anh đang bị ốm ư?

Sao anh ta có thể bỏ lại anh ở đây mà đi được?”

Hà Tuấn Khoa và cô bốn mắt nhìn nhau.

Hắn mím môi không giải thích, không đi chẳng lẽ còn ở lại đây làm kì đà cản mũi?

Lâm Hương Giang tưởng vì hẳn bị ốm, cơ thể khó chịu nên không muốn nói, bèn nhún vai: “Đi thì đi vậy, thời khắc quan trọng đàn ông đúng là không thể dựa vào”

Hà Tuấn Khoa nghe lời mà khóe mắt giật giật.

©ô ngồi xuống bên cạnh hẳn, duỗi tay sờ thử nhiệt độ trán hắn, “Không phải sốt cao mà, hạ nhiệt độ rồi à?”

“Khụ khụ..” Người đàn ông đột nhiên ho lên.

“Anh uống thuốc chưa? Bác sĩ nói thế nào? Vết thương đâu? Phải băng bó rồi không?

Hăn vừa ho lên, cô đã lập tức lo lằng, vội vã định kiểm tra vết thương của hẳn.

Cẩn thận dè dặt xắn tay áo hẳn lên, nhìn thấy vết thương trên cánh tay đã được băng kĩ lại *Có hơi nhiễm trùng nhẹ, hồi tối Phương Tín đã xem rồi” Hà Tuấn Khoa nom dáng vẻ lo lẳng của cô, đôi môi mỏng nhếch lên một cách khó nhận rõ.

Lâm Hương Giang thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, anh cũng uống thuốc rồi chứ?”

“Trước đó uống một lần rồi, bây giờ hẳn là có thể uống lần hai”

“Thuốc đâu? Tôi lấy cho anh”

Người đàn ông hếch cằm chỉ chỉ bàn trà: *“Ở đó”

Lâm Hương Giang đứng dậy đi rót nước ấm cho hắn, nhận ra cốc giữ nhiệt đã trống không.

“Anh đợi một lát, hết nước nóng rồi, tôi đi đun một ấm” Cô quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây, không cần hỏi, tự cô đã tất bật chạy đi lo việc.

Căn phòng vốn dĩ cô quạnh bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ mà cuối cùng đã không còn đìu hiu thế nữa, Hà Tuấn Khoa nằm nghiêng trên sô pha, ánh mắt đuổi theo bóng dáng người phụ nữ.

Chỉ lát sau cô đã đun nước xong, rót một cốc đặt tới trước mặt hắn: “Còn nóng lắm, đợi lát nguội anh hãng uống.”

“Ừm.. Đêm này người đàn ông rất yên lặng, chỉ có ánh mắt nhìn cô chăm chú là rất sâu lắng.

Bị hắn nhìn như vậy, Lâm Hương Giang cảm thấy hơi ngài ngại. Cô lại vươn tay đo thử nhiệt độ trên trán hắn: “Sờ thử thì thấy bình thường rồi, nhưng vẫn nên đo nhiệt độ lại lần nữa thì tốt hơn”

Cô đứng dậy đi tìm súng đo nhiệt độ*, song khi lục tìm hộp thuốc lại không tìm thấy đâu: “Sao lại không thấy rồi?” Quay đầu nhìn người đàn ông: “Trước đó anh có đo nhiệt độ không?”

*Loại máy đo nhiệt độ điện tử, trong đợt dịch covid hay được bảo vệ của các trung tâm thương mại, cửa hàng cầm để đo nhiệt độ cơ thể cho khách.

Hà Tuấn Khoa im lặng vài giây mới cử động đôi môi mỏng: “Phương Tín có đo cho tôi”

Lâm Hương Giang bừng hiểu, khi bác sĩ Phương chẩn bệnh chắc chắn có mang hòm thuốc tới, do vậy khi đo nhiệt độ cơ thể cũng là dùng nhiệt kế riêng của anh ta.

“May mà ở đây có nhiệt kế” Cô tìm ra một cái nhiệt kế thủy ngân kiểu cũ.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa hơi lấp lóe, sau lưng hẳn đang giấu chiếc súng đo nhiệt độ mà cô đang tìm.

Giả Tích bảo hẳn kẹp nhiệt kế vào dưới nách, trong lúc chờ đợi, người đàn ông đột ngột cất tiếng: “Tôi đói rồi”

“Anh muốn ăn gì?” Không phải muốn cô nấu đó chứ? Đang khuya khoắt vầy còn muốn cô làm cơm ư?

“Em nấu cho tôi một bát mì đi” Hắn ta đúng thật là không hề khách sáo.

Hắn đã lên tiếng, cô có lý nào lại chối từ?

Ai bảo người ta bị thương chính là vì cô đây?

“Được, anh nằm yên đó đi, đợi nước nguội rồi nhớ uống thuốc” Cô căn dặn một lượt rồi mới đứng dậy đi vào bếp.

Nhìn người phụ nữ đi vào trong bếp, Hà Tuấn Khoa rút cái nhiệt kế đang kẹp dưới nách ra, nhiệt độ hiển thị bên trên không thể bình thường hơn được nữa – 36.4 độ.

Nhiệt độ bình thường như thế thì phải làm sao?

Ánh mắt người đàn ông bị cốc nước nóng hổi trước mắt hút lấy, ánh mắt khẽ khàng chuyển động, khóe môi cong lên.

“Thế nào rồi? Cho tôi xem thử nhiệt độ nào?” Lâm Hương Giang nhớ ra hẳn vẫn đang đo nhiệt độ, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp.

Người đàn ông nghiêm trang rút nhiệt kế ra đưa cho cô, tiếp tục năm đấy, dáng vẻ trông vẫn rất khó chịu.

Lâm Hương Giang nhìn số độ hiển thị trên nhiệt kế, lập tức hoảng loạn: “39 độ? Lại sốt rồi?”

“Không được, anh uống thuốc trước đi, nếu vẫn không bớt sốt thì phải đi bệnh viện”

Cô nóng ruột đưa thuốc tới, tự tay đút vào miệng hẳn.