Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 174



Chương 174: Quỳ xuống nhận lỗi

Lâm Hương Giang cũng chỉ ngớ ra giây lát, rất nhanh đã hoàn hồn, vô thức muốn đẩy hẳn ra, muốn rời khỏi vòng ôm của hẳn, cái chân đang gác trên người hẳn cũng phải rụt về.

Song cô chỉ mới hơi cử động, cánh tay người đàn ông đã vòng chặt, bàn tay to lớn đè trên mông cô, giọng nói đàn ông khàn khàn lại thấp thoáng nguy hiểm vang trên đỉnh đầu: “Đừng cử động”

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau như thế, đương nhiên Lâm Hương Giang có thể cảm nhận được mọi tình huống cơ thể đối phương. Đặc biệt là hiện tại, cô nhận thấy phía dưới bị thứ gì cấn vào.

Gần như ngay khoảnh khắc ý thức được đó là gì, gò má cô lập tức bừng đỏ: “Anh, anh vô sỉ!” Sáng sớm ngày ra, hắn có thể đừng như thế được không?

Hà Tuấn Khoa khẽ nheo mắt, có hơi vô tội, giọng nói lại trở nên khàn hơn: “Chẳng lẽ em không biết sáng sớm là thời điểm đàn ông vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là khi mới ngủ dậy?” Ngó cô vừa xấu hổ lại giận dữ, gò má đỏ cả lên, bất giác thấy hơi buồn cười.

Làm sao cô biết buổi sáng đàn ông thế nào buổi tối đàn ông ra sao, bây giờ hẳn ta đối với cô như thế thì chính là rất vô sỉ!

“Anh buông tôi ra” Không chỉ mặt đỏ, cả cơ thể cô cũng hơi nong nóng.

Hắn nhấc cằm cô lên, cong môi cười cợt: “Sao mặt lại đỏ thế này?”

Biết mà còn hỏi!

Bất chấp lời cảnh cáo của hẳn, cô dùng lực đẩy hẳn ra, ngồi dậy rồi còn tránh ra thật “Tôi thấy giờ tinh thần anh rất tốt, nhiệt cũng bình thường, không cần chăm sóc nữa rồi” Nói xong thì nhảy xuống giường chạy mất.

Hà Tuấn Khoa nằm trên giường giơ một tay chống trán, im lặng cười cười, nói với theo bóng lưng cô: “Bà Tuấn Khoa, tối cùng nhau ăn cơm nhé.”

Lâm Hương Giang vội vã muốn đi, chẳng buồn nghĩ đã từ chối: “Không được, tối tôi phải tăng ca.”

Đợi khi ra khỏi cửa nhà cô mới nhớ tới lời người đàn ông mới nói, hắn gọi cô là bà Tuấn Khoa?

Ừm, nhất định là cô nghe lầm rồi.

Từ sau khi tin nhắn quấy rối của Hà Tùng Nhân không còn gửi tới, cô cho rằng hẳn sẽ không lại xuất hiện, chí ít là trong thời gian ngắn sẽ không tới quấy rầy cô.

Vậy nên khi hẳn lại xuất hiện, nhất thời cô không phản ứng ngay được “Anh lại muốn làm gĩ? Lời tôi nói lân trước chưa đủ rõ ràng hay sao?” Lâm Hương Giang nhìn chăm chặp hắn đầy đề phòng.

Ánh mắt Hà Tùng Nhân nặng nề nhìn cô, giọng nói cũng rất trầm: “Anh biết em hận mẹ anh vì đã hại chết ba em, nhưng giờ mẹ anh cũng đã bị em ép tới phát điên rồi, em còn không chịu bỏ qua việc ấy nữa ư?”

Mặt Lâm Hương Giang đanh lại, bất chợt bật cười: “Là tôi khiến bà ta điên ư? Chẳng lẽ không phải vì bà ta hại chết chồng mình, sau khi bị người ta lột trần thì chịu không được nên mới phát điên?” Nếu không phải là như vậy, làm sao cô có thể bỏ qua cho Lương Nhạn dễ dàng như thế?

“Không sai, mẹ anh bị trừng phạt đúng tôi, giờ bà ấy đã thành ra như thế rồi, em còn có gì không hài lòng nữa?”

Lâm Hương Giang cụp mắt: “Chí ít bà ấy phải tới trước mộ ba tôi quỳ xuống nhận lỗi.”

Nhưng theo như tình hình của Lương Nhạn hiện giờ thì không thể làm được.

Tim Hà Tùng Nhân rung lên, đồng tử mắt co rụt lại trong một khoảnh khắc, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc hơn không ít.

Lâm Hương Giang thản nhiên nhìn anh ta một cái, kế đó nói: “Anh đi đi, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa”

Đi qua hẳn, đang định đi, không ngờ hắn bỗng túm cô giữ lại: “Anh đi, anh đi quỳ xuống nhận lỗi với ba em thay mẹ.”

Lâm Hương Giang nhìn hắn ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì?”

Hắn quay sang nhìn vào mắt cô, gắn từng câu từng chữ: “Đầu óc mẹ anh không tỉnh táo, anh là con trai bà ấy, có thể chuộc lỗi thay bà ấy”

Cô nhất thời không nói gì, thực sự không dám tin tưởng Hà Tùng Nhân chịu làm như thế.

“Anh thật sự muốn quỳ xuống nhận lỗi thay bà ta?”

“Đi thôi” Hắn không nhiều lời, túm cô kéo tới bên cạnh xe.

“Đi đâu?” Cô vẫn còn hơi đề phòng.

“Nghĩa trang”

Một tiếng đồng hồ sau, hai người tới nghĩa trang.

Lâm Hương Giang đi đằng trước, Hà Tùng Nhân bám sát theo sau, chỉ chốc lát đã đi tới trước mộ ba cô.

Đã một thời gian không tới thăm ba rồi, nghĩ tới cái chết oan uổng của ba, trong tim cô vẫn sẽ đớn đau.

Cô nhìn Hà Tùng Nhân, giọng nói lạnh lùng: “Không phải muốn chuộc tội thay mẹ anh sao? Ba tôi ở ngay nơi này”

Hà Tùng Nhân nhìn cái tên trên bia mộ, không nói một lời đã quỳ hai gối xuống!

“Bác Giản, cháu là Hà Tùng Nhân, năm ấy mẹ cháu lầm lỗi mà hại tới bác, hôm nay cháu thay mặt mẹ tới đây quỳ xuống xin lỗi bác, chỉ mong bác ở nơi chín suối có thể yên nghỉ” Hắn ta nói xong còn dập đầu mấy cái liền Lâm Hương Giang nghe những lời hẳn nói, viền mắt bất giác ửng đỏ.

Cô cũng nhìn bia mộ ba, trong tim nhủ thầm: Ba, ba đã nhìn thấy chưa? Người hại ba đã phải chịu trừng phạt, ba có thể yên nghỉ rồi.

Hà Tùng Nhân dập đầu chuộc tội xong còn đốt cho ba cô ít nhang.

Lâm Hương Giang ở lại với ba thêm một lát rồi mới rời khỏi nghĩa trang.

Hai người đứng bên chiếc xe, Hà Tùng Nhân nói: “Bây giờ em đã chịu tha thứ cho mẹ anh rồi chứ? Cho dù em vẫn chưa chịu buông bỏ, vậy hẳn cũng nên chuyển dời thù hận sang người anh.”

Nếu nói phải tha thứ cho Lương Nhạn ngay bây giờ, chắc chắn cô không làm được, nhưng sẽ không còn hận thù như trước nữa.

Còn về hắn ta, vấn đề giữa cô và hắn không phải thù hận gì hết. Có quá nhiều vấn đề không thể nói rõ được.

*Tôi không hận anh, về sau chúng ta cứ coi đối phương như người xa lạ” Như thế mới là kết cục tốt nhất.

Cô nói xong thì xoay người định lên xe, Hà Tùng Nhân thình lình tóm lấy vai cô, ấn cô lên trên xe, nét mặt mới nãy còn bình tĩnh mà giờ đã tức khắc chuyển sang âm trầm: “Người xa lạ? Tôi tới đầu nhận lỗi với ba em, không phải để trở thành người xa lạ chó má gì với em!”

Nhìn khuôn mặt nháy mắt đã trở nên âm trầm đáng sợ của hắn, Lâm Hương Giang không khỏi hơi hoảng sợ: “Thế thì anh muốn thế nào?”

“Quay lại với tôi, chúng ta lại ở bên nhau!”

Lúc này coi như cô đã hiểu rõ, sở dĩ trước đó hắn ta chịu quỳ xuống nhận lỗi thay cho.

Lương Nhạn cũng chẳng phải do đã thành tâm hối lỗi, cũng không vì muốn chuộc tội thay Lương nhạn. Mục đích của hắn chỉ có một – trước là có được sự tha thứ của cô, sau là yêu cầu cô quay lại Lúc này cô chỉ cảm thấy buồn cười: “Hà Tùng Nhân, anh làm như thế có ý nghĩa không?”

“Đương nhiên, chỉ cần em quay lại với tôi, tất thảy những gì đã qua coi như không tồn tại nữa”

Làm sao có thể chứ? Chuyện đã xảy ra không thể xóa bỏ hết được, những nhục nhã và gian khổ từng phải chịu trong quá khứ cô đều ghi nhớ.

Trong hôn lễ, thời khắc cô cần hẳn ta nhất, hẳn lựa chọn ruồng bỏ cô. Kể từ thời khắc ấy, hẳn đã nên hiểu rõ rằng họ không còn tương lai.

“Hà Tùng Nhân, anh từ bỏ đi, tôi không muốn quay lại với anh, tôi đã không còn tình cảm với anh nữa”

*Tôi không tin!” Hắn quát khẽ, giọng khản đặc.

Lâm Hương Giang mệt mỏi giải thích: *Tin hay không tùy anh” Đoạn hất tay hẳn ra, kéo mở cửa xe đi lên Ngay khoảnh khắc sắp đóng cửa xe lại thì bị hẳn ngăn cản, cặp mắt đỏ sọc lên nhìn cô trong xe chăm chú, như đang dẫn xuống thứ gì, trầm giọng hỏi: “Em không chấp nhận tôi, chẳng lẽ là vì chú Út?”

Lâm Hương Giang im lặng giây lát mới trả lời: “Cho dù không có anh ấy, tôi cũng sẽ không chấp nhận anh” Lời dứt, đóng cửa, lái xe đi.

Bầu trời đổ mưa li ti, Hà Tùng Nhân đứng lặng tại chỗ lạnh lùng nhìn chăm chú chiếc xe của cô lái đi xa, trong mắt chứa đầy không cam tâm.

Một chiếc xe che mưa cho hẳn, Phan Thanh Y bỗng xuất hiện trước mắt.

“Tùng Nhân, đây chính là kết quả anh ép em ly hôn để đổi lấy? Lâm Hương Giang đã không còn yêu anh, anh cớ gì phải vậy chứ?

Còn không bằng trở về bên em..”

“Cút!” Hà Tùng Nhân thô lỗ gạt phẩt cây dù của cô ta, chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái đã quay người sải bước rời đi.

Cây dù kia bị ném rơi xuống đất, nước mưa hắt lên đầu tóc Phan Thanh Y, chẳng mấy chốc toàn thân cô ta đã trở nên lạnh giá.

Cô ta hung ác siết chặt nắm tay, thù hận trong lòng dâng trào như dời núi lấp bể.

Lâm Hương Giang, đều là do cô!