Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 177



Chương 177: Hắn rất già sao?

Trong căn phòng đơn sơ chật hẹp, hai người nhìn đối phương chăm chú, nhất thời đều không ai lên tiếng.

Thực ra Lâm Hương Giang hiểu rõ câu nói “trở về bên tôi” của hẳn kia là có ý gì, chỉ là cô không dám xác định chắc chăn.

Mà ánh mắt như đuốc của người đàn ông lại khiến cõi lòng cô hơi hoảng loạn, vội vã rời tầm mắt, cố tình hiểu sai ý hẳn: “Anh biết rõ là bây giờ tôi không thể rời khỏi tập đoàn Thành Công để tới chỗ anh..”

Lời chưa nói dứt, cảm đã đau nhói, bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt lấy cô, cưỡng ép cô ngẩng mặt, cắn răng nói: “Em biết tôi có ý gì, đừng có vờ lẫn lộn hồ đồ với tôi!”

Cô mím môi, nhìn thẳng vào hẳn, đôi môi mấp máy một hồi mới cất tiếng: “Tôi… tôi không muốn bị chị cả anh mắng là người thứ ba”

Hà Tuấn Khoa lại bật cười: “Người dám lật mặt chị dâu tôi ngay trước mặt ông cụ, còn có chuyện gì có thể làm em e sợ?”

Lâm Hương Giang cần cản môi: “Việc đó không giống.” Lúc đó cô một lòng muốn vạch trần Lượng Nhạn để báo thù cho ba, vốn dĩ không hề nghĩ nhiều tới vậy, làm gì còn nghĩ được tới việc sợ hay không sợ.

Bây giờ thì khác. Cũng không phải cô sợ hãi, chỉ là cô không thể làm việc trái với đạo đức.

Bất kể hẳn và Cố Ngân Phương có tình cảm hay không, nếu giữa họ có thêm cô chen vào, vậy sẽ phải đối mặt với vấn đề này.

Người đàn ông duỗi dài tay, ấn cô vào lòng bằng một vẻ hơi bá đạo, cằm tì trên đầu cô: “Giữa tôi và cô ấy chỉ là giao dịch”

Lâm Hương Giang ngớ người, hắn… đang giải thích với cô ư?

Nhưng cô vẫn không hiểu rõ lắm…

“Giao dịch gì cơ?” Cô không nhịn được hỏi ra tiếng.

“Em chỉ cần biết, tôi đính hôn với cô ấy là vì giao dịch, tôi sẽ không kết hôn với cô ấy, khi sự việc được giải quyết, hôn ước cũng sẽ bị hủy bỏ”

Hắn không giải thích quá nhiều, có lẽ trong này còn dính dáng tới lợi ích của tập đoàn hai nhà, cô không cần thiết phải biết những thứ ấy.

Lâm Hương Giang im lặng, có thể tin tưởng hắn không đây?

Nghĩ tới hẳn ba lần bảy lượt bị thương vì cứu cô, hôm nay họ rơi xuống dòng sông, cô bảo hắn buông tay nhưng từ đầu đến cuối hẳn vẫn không chịu buông.

Miệng người có thể nói dối, nhưng hành động thực tế của người ta thì sẽ không lừa người, cô có lý do gì để hoài nghỉ sự thật lòng của hản nữa đây?

Chỉ là…

“Anh không trách tôi nữa ư? Nếu không vì tôi nói những lời ấy trước mặt chủ tịch Hà, có lẽ ông ấy…”

Hắn dứt khoát ly hôn với cô chẳng phải là vì chuyện này hay sao?

Cô dựa vào lồng ngực người đàn ông, không thấy nhìn thấy ánh mắt nét mặt hẳn, nhưng có thể cảm giác được là khi nhắc tới chuyện này, cơ thể hẳn thoáng căng chặt.

Cô muốn rời khỏi vòng ôm của hắn nhưng hắn không cho, cánh tay vòng chặt người cô, giọng đàn ông hơi trầm vang trên “Đúng là ông cụ đã bị sốc, nhưng ít rõ ràng đó là vì ông ấy không thể chấp nhận nguyên nhân cái chết thực sự của anh cả, điều làm ông giận hơn cả là sự độc ác của chị dâu, cộng với cơ thể ông ấy vốn đã không tốt, trong một chốc một lát không nghĩ thông nên mới không chịu nổi..”

Những lời này của hắn đều là nhận xét rất khách quan, cái chết của ba hẳn, không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô.

Cho dù khi ấy cô không nói, nguyên nhân cái chết của anh cả sớm muộn ông ấy cũng sẽ biết được.

Hẳn muốn ly hôn, lúc ấy cũng là do tức giận quá, đặc biệt khi cô còn không nghe lời tới vậy, bất chấp ngăn cản mà cứ phải nói những lời ấy ngay trước mặt ông cụ.

“Tuy vậy, cũng không phải em không có chút trách nhiệm nào, rốt cuộc thì cũng do em nói ra chân tướng ngay trước mặt mới kích thích ông ấy”

Lâm Hương Giang cúi đầu, điều này cô không thể phủ nhận.

“Vậy tôi tới trước mộ chủ tịch Hà nhận lỗi với ông ấy, tiết Cao Minh mỗi năm đều sẽ tới tảo mộ thắp hương đốt giấy tiền cho ông ấy, đã được chưa?”

“Đương nhiên không được.”

“Vậy… anh còn muốn tôi làm thế nào?”

Hắn nằm cằm cô nhấc lên, híp mắt nhìn gương mặt nho nhỏ sạch sẽ của cô chăm chú: “Chẳng lẽ không phải người đang sống mới là quan trọng nhất sao? Nếu em thật sự muốn chuộc tội, vậy hãy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi, làm tôi vui vẻ.”

Vậy là, trọng điểm của hẳn vẫn là muốn cô trở về bên hãn?

Không ngờ tâm cơ của một tên đàn ông cũng thật ghê gớm!

Cô nâng hai tay vòng qua cổ hẳn, cố ý hỏi: “Vậy bao giờ thì anh cho tôi một thân phận chính thức?”

“Em muốn thân phận thế nào? Người phụ nữ của tôi, thân phận này còn chưa đủ ư?” Giọng nói trầm thấp của Hà Tuấn Khoa lẫn chút ý nghiền ngẫm.

Lâm Hương Giang cố tình hừ một tiếng vờ như bất mãn: “Tốt xấu người ta còn có cái danh vợ chưa cưới, tôi thì chẳng có gì cả.”

Hà Tuấn Khoa kề sát vào cô, trán tựa vào trán cô, ngón tay dài ve vuốt gò má cô: thân cô đều có thể cho em, một cái chức danh hư vô thì có là gì?”

Kéo tay người đàn ông ra, tránh khỏi đôi môi sắp hạ xuống của hẳn, nghiêng đầu đi, cong môi không sợ chết nói: “Toàn thân anh tôi đều có thể không lấy, tôi chỉ muốn một chức danh”

Ánh mắt người đàn ông bất chợt đanh lại, sức bàn tay giữ căm cô mạnh hơn, hơi thở mang theo nguy hiểm ép tới gần: “Tôi đều cho em, bà Tuấn Khoa…” Thứ cô muốn, hắn sẽ cho cô hết, chỉ là vấn đề sớm muộn.

Đôi môi bị nặng nề đè lên, lời muốn nói cũng bị ép trở về trong bụng, cái hôn của người đàn ông bá đạo mà lại mang theo sự xâm lược tuyệt đối.

Lâm Hương Giang bỗng cảm thấy da đầu tê rần từng cơn: “Anh, vết thương của anh..”

“Suyt, đừng nói chuyện, tôi sẽ cố gắng dịu dàng..”

Hắn không hề để ý tới vết thương trên cơ thể mình, điều lo lắng duy nhất là về vết thương của cô. Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn vần vò người phụ nữ này vào trong ngực, ở trước mặt cô, hắn không hề có sức kháng cự.

Lâm Hương Giang tin lời nói bậy của hẳn, nói cái gì mà sẽ dịu dàng, thực chất đều là lừa người!

Càng khiến cô kinh hồn khiếp hãi là, cô không dám kêu lên lớn tiếng, sợ sẽ đánh động chủ nhà. Vì thế người đàn ông này lại như cố ý, mỗi lần đều vào sâu tận gốc, nhất quyết ép cô kêu ra tiếng, cuối cùng nhịn không được rướn đầu lên, cắn vào vai người đàn ông…

Khi trời đã sắp hửng sáng, cô nặng nề thiếp đi trong lòng người đàn ông, mệt quá, toàn thân như bị dỡ rời ra vậy, nhưng trong lòng lại thoáng ngọt ngào.

Ngày hôm sau, bầu trời đã trong trẻo trở lại, cơn mưa to nhiều ngày liền cuối cùng đã ngừng.

Trải qua một đêm cứu hộ, con đường tắc nghẽn đã được khơi thông.

Lâm Hương Giang cảm ơn chủ nhà, vét số tiền ít ỏi trên người ra để lại cho họ, coi như là tiền trọ đêm qua.

Nữ chủ nhà trông sắc mặt cô đã hồng hào hơn hôm qua không ít, cười ha ha kéo tay cô nhỏ giọng bảo: “Em gái, anh chàng nhà em đúng là cường tráng! Bọn em đang trong kỳ mặn nồng đúng không? Em thật hạnh phúc!”

Trông nụ cười mờ ám trên mặt nữ chủ nhà, Lâm Hương Giang lập tức hiểu ngay chị có ý gì, gò má thoắt chốc bừng đỏ.

Chẳng lẽ đêm qua cô kêu lớn tiếng lắm ư? Họ đều đã nghe thấy hết rồi?

“Ờm… chuyện đó, cảm ơn anh chị ạ” Sau khi cảm ơn lần nữa, cô nhanh chóng quay gót tức tốc rời đi, mất mặt quá rồi.

Hà Tuấn Khoa đợi cô bên ngoài, thấy cô đỏ mặt chạy ra, không nhịn được hỏi: “Em nói gì với họ vậy? Sao mà mặt đỏ hết lên thế?”

Lâm Hương Giang sờ sờ mặt mình: “Có đâu? Anh già cả mắt hoa rồi hả?” Dứt lời thì mở cửa xe ngồi vào.

Hà Tuấn Khoa thoáng chau mày, từ bao giờ mà cụm từ như già cả mắt hoa này lại có thể dùng cho hắn được rồi? Hắn già lắm ư?

Hắn lên xe theo cô, kéo người phụ nữ vào trong lòng: “Biểu hiện của tôi đêm qua khiến em không hài lòng?”

Đang yên đang lành, mắc gì hẳn lại đột ngột nhắc chuyện này? Đặc biệt khi cô còn mới bị người ta cười nữa!

“Anh có thể đứng đản một tí được không?

“Em nói tôi nghe xem, tôi già chỗ nào?”

Hóa ra là đang cáu kinh chuyện này, cô nhịn không được phì cười một tiếng: “Đúng là anh già hơn tôi mấy tuổi”

“Có phải tôi nên coi là em đang khen tôi đủ chín chắn không? Hay là tôi cần dùng hành động để chứng minh mình có già hay không?” Người đàn ông nguy hiểm kề sát Cô vội vã xua tay, vờ như đứng đắn nói: “Không già không già, tổng giám đốc Hà trẻ tuổi khí thịnh, đang độ tráng niên, không già chút nào hết!”