Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 184



Chương 184: Cô chỉ là một món đồ chơi

Lúc đầu Lâm Hương Giang vẫn còn từ chối, có điều người đàn ông này quá biết dụ hoặc người khác, hẳn cũng biết rất rõ những điểm nhạy cảm và thân thể của cô, cho nên rất nhanh cô đã tước vũ khí đầu hàng.

Hai người ở trên sô pha đang định tiến hành đến điểm cuối cùng kia, nhưng lúc này giọng nói của con trai lại bỗng nhiên vang lên: “Mommy? Mommy đâu rồi?”

Có vẻ như cậu nhóc bỗng nhiên tỉnh lại không nhìn thấy người đâu nên giờ mới phải chạy đi tìm mommyy.

Bây giờ cậu chỉ có thể gặp mẹ vào ngày cuối tuân, cho nên không thể lãng phí thời gian ở bên mẹ được, nhất định phải ngủ cùng mẹ.

Giọng nói của con trai khiến cho Lâm Hương Giang bừng tỉnh trong chớp mắt, vội vàng đẩy người đàn ông còn đang đè ở trên người cô dậy, sốt ruột cực kì, lại không thể không nhỏ giọng thúc giục: “Mau đứng dậy, Thanh Dương đang tìm tôi kìa!”

Ngay lúc này lại bảo dừng lại, đúng là muốn mạng người mà!

Sắc mặt của Hà Tuấn Khoa đen đến mức làm người khác sợ hãi, bởi vì cắn răng nhãn nhịn cho nên gân xanh ở trên trán không ngừng nhảy lên.

Chết tiệt, đáng lẽ ra hắn nên ném thãng nhóc này về nhà họ Hà mới đúng!

Lúc cậu nhóc tìm tới thì Lâm Hương Giang đang lóng ngóng chân tay sửa soạn lại quần áo, hơi thở cũng còn rối loạn, vẻ mặt ửng hồng.

Lâm Thanh Dương nhìn thấy daddy đang đen mặt trừng mình, còn mommy thì mặt đỏ bừng, có vẻ không được tự nhiên, lập tức hiểu ra mình đã làm gì.

“Daddy,mommy, hai người đang chuẩn bị sinh em gái cho con sao?”

Hà Tuấn Khoa lộ vẻ buồn bực, không muốn trả lời.

Còn Lâm Hương Giang thì lại không biết nên trả lời như thế nào.

Cậu nhóc ngại ngùng nhún vai: “Sorry, hai người cứ tiếp tục đi!” Nói xong đã chạy nhanh như chớp quay về phòng.

Để lại hai người ở trong phòng khách quay mặt nhìn nhau, lông mi dài của Hà Tuấn Khoa hơi nheo: “Chúng ta tiếp tục?”

“Tiếp tục cái đầu anh ấy!” Cô bày ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, cầm lấy gối ôm ném về phía hắn, lập tức đứng dậy rời đi, thiếu chút nữa thì đã bị hắn lừa rồi, cô không cần sinh thêm một tình địch cho mình đâu!

Buổi sáng, Lâm Hương Giang vừa mới xuống gara đã thấy Hà Tùng Nhân bất thình lình xuất hiện như một bóng ma, còn chặn lại đường đi của mình.

Hăn ta đúng là dai như đỉa đói mà, sao lại tìm tới chỗ này nữa rồi ?

Cô còn chưa mở miệng nói gì thì Hà Tùng Nhân lên giọng hỏi tội trước: “Cô đã làm gì Phan Thanh Y rồi?”

Vẻ mặt của Lâm Hương Giang không thay đổi, cong môi: “Không phải anh đã ly hôn với cô ta rồi à? Còn quan tâm cô ta như vậy?”

“Chúng ta đã ly hôn, đúng vậy, nhưng dù sao thì cô ấy cũng là vợ trước của tôi, cô ấy xảy ra chuyện thì tôi không nên hỏi một câu hay sao?”

Đúng là châm chọc mà, cô cũng là bạn gái cũ của hẳn ta, năm năm qua cô sống khổ sở như vậy, sao không thấy hẳn ta đứng ra quan tâm một tiếng?

Huống hồ Phan Thanh Y mới là người thực sự phản bộ hắn ta.

“Là cô hại cô ấy trở thành tội phạm truy nã đúng không?” Hà Tùng Nhân lại lên tiếng chất vấn.

Vẻ mặt của Lâm Hương Giang thay đổi: “Tôi hại cô ta? Làm ơn đi, anh có thể đi tìm hiểu rõ ràng xem cô ta đã làm gì với tôi hay không vậy?”

Nhớ đến việc Phan Thanh Y dám tìm người để làm bẩn sự trong sạch của mình, trong lòng cô không nhịn được mà bốc lên một cơn lửa giận.

Đáng tiếc là Phan Thanh Y đã chạy trốn rồi!

Không chỉ phía của cảnh sát mà ngay cả Hà Tuấn Khoa cũng đã phái người đi tìm, nhưng tiếc là cô ta trốn quá kỹ, đến giờ vẫn chưa ai tìm được cô ta.

*Cô ấy đã làm gì với cô thì cũng không đến mức cô phải xúi giục chú út nổ súng với cô ấy, cô muốn mạng của cô ấy đến thế à?

Cô đúng là độc ác!”

Chuyện tới lúc này mà hẳn cũng không thèm so đo việc Phan Thanh Y ngoại tình, ngược lại còn trách cô đã làm hại Phan Thanh Y.

Hắn đúng là kẻ cặn bã hoàn toàn mài Đúng là đồ hết thuốc chữa!

“Anh muốn lên tiếng bênh vực vì cô ta à?

Vậy thì cứ chờ anh tìm được cô ta, hỏi cho rõ xem cô ta đã làm những chuyện ác gì rồi hấy nói!”

Cô cũng chả thèm nói nhiều thêm một câu với hẳn làm gì, nói xong đã xoay người rời đi, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại nói thêm một câu: “À đúng rồi, nếu anh tìm được cô ta thì đừng quên báo cho tôi một tiếng.”

Thấy cô phải rời đi, Hà Tùng Nhân mạnh mẽ năm lấy tay cô, nhìn chằm chăm cô một cách hung ác: “Cô không cần đắc ý, đừng tưởng rằng chú út sẽ giúp cô, chú ấy chỉ đang đùa giỡn với cô mà thôi, cô thực sự cho rằng chú ấy sẽ không kết hôn với Cố Ngân Phương à?”

Lâm Hương Giang vốn không thèm quan tâm hắn, nhưng nghe thấy lời này của hắn, không lẽ hẳn biết cái gì sao?

Dù sao thì hắn cũng làm việc bên cạnh Hà Tuấn Khoa, nói không chừng đã nghe được tin tức gì đó.

“Anh có ý gì?” Cô dùng vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng liếc hắn.

Hà Tùng Nhân mỉm cười chế giễu: “Chú út của tôi là loại người như thế nào thì giờ cô cũng biết rõ đúng không? Cô nghĩ rằng chú ấy sẽ dễ dàng tha thứ cho một kẻ đã giết chết ba của mình hay sao?”

Ánh mắt của Lâm Hương Giang trầm xuống, mím chặt môi chờ hắn nói tiếp.

“Coi như là nể mặt chút tình cảm trước kia của chúng ta, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật, thực ra chú út chỉ muốn trả thù cô mà thôi, đầu tiên đùa giỡn với cô một chút sau đó vứt bỏ cô, hơn nữa cuối cùng chú út chắc chắn sẽ kết hôn với Cố Ngân Phương, ngày tổ chức hôn lễ cũng đã chọn xong rồi, chỉ chờ được công khai thôi.”

Trái tim của Lâm Hương Giang giống như bị kéo mạnh, cô không muốn tin tưởng những lời này, nhưng nỗi lòng cũng không thể nào bình tĩnh lại được.

Cô chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi lại phải tin lời anh nói chứ? Anh chỉ đang nói vờ nói vịt mà thôi!”

Hung hăng ném tay hẳn ra, cô xoay người bước nhanh rời khỏi, thời khắc xoay người, sự bình tĩnh trên mặt của cô có hơi sụp đổ.

Hà Tùng Nhân ở phía sau lưng cô lớn tiếng nói: “Không tin thì cô cứ chờ xem, không lâu sau hai người kia sẽ công bố thời gian tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cô sẽ biết có phải chú út chỉ đang trả thù cô hay không, cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi!”

Hắn không ngừng nhấn mạnh cô chỉ là một món đồ chơi, giống như cứ nói thế thì trong lòng hắn sẽ có thể thoải mái một chút, ai bảo cô cứ nằng nặc chọn chú út, dám nhẫn tâm từ chối hẳn làm gì?

Cho đến khi đi vào thang máy của công ty thì Lâm Hương Giang dựa mình vào vách tường, từ từ thở ra một hơi.

Thân thể cô hơi run rẩy, những lời đó của Hà Tùng Nhân cuối cùng vẫn khiến cho lòng cô rối loạn.

Thực ra ngay từ đầu cô cũng không tin Hà Tuấn Khoa sẽ dễ dàng tha thứ cho cô, cho dù cô không phải lý do trực tiếp gây nên cái chết của Hà Phương Đông, nhưng dù sao cũng là do cô đã gián tiếp kích thích ông phát bệnh.

Nếu đổi lại là cô thì cô sẽ không thể nào tha thứ cho kẻ đã khiến ba của mình phát bệnh.

Chẳng lẽ hắn chỉ xem cô như một món đồ chơi, muốn trả thù cô hay sao?

Khắp người cô dâng lên cơn rét run người, không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Không! Khẳng định là Hà Tùng Nhân muốn ly gián hai người bọn họ nên mới nói những lời này, cô không thể trúng kế của hắn được!

Bởi vì Hà Tuấn Khoa cho nên bây giờ Lâm Hương Giang chỉ có thể gặp được con trai vào cuối tuần.

Lúc giữa trưa nhận được điện thoại gọi đến của con trai, cậu nhóc nói ba mẹ của Thiến Thiến vì muốn cảm ơn chuyện bọn họ đã đi ăn sinh nhật cùng Thiến Thiến lần trước nên muốn mời họ đến ăn cơm.

“Mommy, đêm nay mommy có rảnh không ạ? Thiến Thiến bảo rằng ba mẹ của cậu ấy chỉ rảnh đêm nay thôi, nếu hai người không đến thì sau này cũng sẽ không có cơ hội nữa”

“Được, đêm nay mẹ có thể đến” Lâm Hương Giang kiểm tra tiến độ công việc, đêm nay không cần phải tăng ca.

“Vậy thì tốt quát Vậy mommy gọi điện thoại nói với daddy một tiếng nhé, sau khi tan học con và Thiến Thiến sẽ chờ hai người ở cổng trường” Lâm Thanh Dương nói xong liền cúp máy.

“Hai…” Lâm Hương Giang muốn nói nhiều thêm một câu cũng không được, thắng nhóc này sao không tự mình gọi điện thoại cho ba chứ?

Cô đành phải nhân lúc ăn cơm trưa gọi điện thoại cho Hà Tuấn Khoa, cô kiếm một chỗ không có người, gọi điện thoại cho hẳn.

Điện thoại vang một hồi lâu mới có người nhận: “Alo? Xin chào.”

Là giọng của một người phụ nữ, hơn nữa giọng nói này cũng không xa lạ.

Lâm Hương Giang đứng người một lúc, là… Cố Ngân Phương, hẳn đang ở bên Cố Ngân Phương? Hơn nữa cô ta còn nhận điện thoại?

“Này? Sao lại không nói gì thế?”

Lâm Hương Giang theo bản năng bấm tắt cuộc gọi, không biết vì sao, những lời mà Hà Tùng Nhân nói lại lần nữa vang lên trong lòng — bọn họ không lâu nữa sẽ công bố này tổ chức hôn lễ… Cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi.