Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 191



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 191: Chúc cô và anh ta có thể bên nhau lâu dài

Sau khi Hà Tuấn Khoa và Cố Ngân Phương xuất hiện, chỉ nói chút lời chào đón đơn giản, tiếp đó là đến thời gian mở tiệc, nhà họ Cố mời ca sĩ và ban nhạc đến biểu diễn làm sôi động không khí.

Nhưng vị khách mời cũng lần lượt gửi lời chúc và quà mình chuẩn bị.

Lúc này Nguyễn Cao Cường chủ động nằm lấy tay cô, sức lực rất mạnh, đang dùng hành động này nhắc nhở cô không nên mất bình tĩnh.

Cô lấy lại tỉnh táo, gian nan quay mặt đi để kiềm chế cảm xúc, sau đó khi quay mặt lại nhìn hắn thì trên mặt đã lộ ra một nụ cười tươi: “Tổng giám đốc Hà, chúc mừng anh có thể cưới về một cô dâu thật xinh đẹp thế này”

Hà Tuấn Khoa dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mím chặt, không hề lên tiếng.

Cố Ngân Phương phát hiện hắn không thích hợp, sao lại có thể nhìn chäm chằm người khác như vậy?

Cô vội vàng mỉm cười với Nguyễn Cao Cường, nói: “Là giám đốc Cường và nhà thiết kế Giản đấy à, nhìn hai người hôm nay kìa.

Hai người đang hẹn hò với nhau sao?”

Không đợi Nguyễn Cao Cường lên tiếng, Lâm Hương Giang đã trả lời trước: “Đúng vậy, chúng tôi quyết định ở bên nhau từ ngày hôm qua”

*Ôi, vậy tôi phải chúc mừng hai người rồi” Cố Ngân Phương rất hào phóng gửi lời chúc phúc.

Nhưng Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh cô lại lộ vẻ mặt lạnh lùng, đặc biệt là khi nghe thấy.

Lâm Hương Giang bảo răng đang hẹn hò với Nguyễn Cao Cường thì đáy mắt chợt lộ ra tia lạnh lẽo, chỉ hận không thể dùng ánh mắt xé xác Nguyễn Cao Cường!

Nguyễn Cao Cường nhận được con mắt hình viên đạn của Hà Tuấn Khoa, không hề có chút sợ hãi nào, còn cố ý trả lời: “Cùng vui cùng vui!”

Sau đó Cố Ngân Phương kéo Hà Tuấn Khoa đi đến chỗ khác kính rượu.

€ó điều sau đó cho dù Hà Tuấn Khoa đến chỗ nào thì khóe mắt cũng nhìn về phía Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Phong, trong đôi mắt đen ẩn chứa sự tức giận.

Chết tiệt! Sao cô dám ở bên Nguyễn Cao Phong cơ chứ! Thực ra Lâm Hương Giang cũng đang chú ý đến động tĩnh phía Hà Tuấn Khoa, trong lòng nghĩ muốn tìm cơ hội để có thể nói chuyện riêng với hắn.

Dù sao nói chuyện ở chỗ này cũng không thích hợp, cơn xúc động ban nãy đã vơi đi, cô không muốn gây chuyện ở đây.

Sau đó Nguyễn Cao Cường bị người khác kéo đi nói chuyện, cô ngồi một mình ở phía bàn dài, trên bàn bày ra rất nhiều đồ ăn ngon nhưng cô lại không có hứng để ăn, chỉ có thể ngồi uống rượu.

Ghế ngồi bên cạnh bị kéo ra, Hà Hàm Bội ngồi xuống, bởi vì có nhiều người ở đây nên Hà Hàm Bội vẫn giữ vẻ mặt ưu nhã bình tĩnh, nhưng khi mở miệng nói chuyện với Lâm Hương Giang thì lại nói cực kỳ lạnh lùng: “Sao cô dám đến nơi này!”

Trong lòng Lâm Hương Giang còn đang buồn bực, Hà Hàm Bội lại dám đến đây gây chuyện, tất nhiên cực kỳ khó chịu, uống một ngụm rượu, thờ ơ đáp lại: “Sao tôi lại không dám đến chứ?”

Hà Hàm Bội lạnh lùng liếc cô một cái, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn: “Tôi cảnh cáo cô, cô đừng nghĩ đến chuyện sẽ phá hư việc tốt của Tư Thâm, tôi sẽ nhìn chäm chằm cô!”

Lâm Hương Giang lại uống thêm một ngụm rượu nữa, bật cười: “Chị Hà à, chị suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu tôi muốn phá đám thì ban nãy đã ra tay rồi, hơn nữa bây giờ tôi và Nguyễn Cao Cường đang ở bên nhau, Hà Tuấn Khoa không hề là gì với tôi nữa”

Hà Hàm Bội nhìn chằm chăm cô một hồi lâu, dường như đang xem xem có phải cô đang nói dối hay không, sau đó cô ta mới lạnh lùng nói: “Vậy tôi chúc cô với anh ta ở bên nhau lâu dài một chút, miễn cho cô lại dây dưa với Tư Thâm!” Nói xong cô ta hừ một tiếng rồi rời khỏi.

Lâm Hương Giang bình tĩnh mỉm cười, trong mắt chứa đầy khinh thường, cô cũng không phải là người không có Hà Tuấn Khoa thì không sống nổi.

Nhưng vì sao… Trong lòng cô sẽ cảm thấy khổ sở chứ?

Bên tai vừa mới yên tĩnh được một lúc thì lại có người ngồi xuống, cô cau mày lại.

Hà Tùng Nhân vừa mở miệng đã chất vấn: “Lâm Hương Giang, cô thực sự muốn ở bên Nguyễn Cao Cường sao?”

Lâm Hương Giang cũng chả thèm liếc hẳn một cái: “Không thể à?”

Hà Tùng Nhân chợt siết chặt nắm tay, muốn vặn mặt cô lại để cô đối diện với hẳn, nhưng cho dù hẳn nhịn thế nào cũng không thể nhịn xuống cơn giận trong lòng: “Tất nhiên là không thể! Vì sao cô thà rằng ở bên anh ta cũng không muốn chọn tôi chứ?”

Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười: “Vì sao tôi lại phải chọn anh? Tôi đã sớm nói với anh là tôi không hề có chút tình cảm gì với anh rồi”

Hà Tùng Nhân cần chặt răng, trong lòng dâng lên hận ý, bỗng nhiên cười: “Ha ha, tôi thấy có vẻ như cô bị kích thích quá rồi, cứ thế tùy tiện tìm một kẻ nào đó để chắp vá tạm, cô và Nguyễn Cao Cường không có khả năng ở bên nhau lâu dài được đâu!”

Lâm Hương Giang cạn lời, một người thì chúc cô và Nguyễn Cao Cường ở bên nhau lâu dài, một người lại bảo họ không thể ở bên nhau lâu dài, đám người nhà họ Hà không phải đang bị bệnh gì sao?

Không đợi cô trả lời, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Sao chúng tôi lại không thể ở bên nhau lâu dài được chứ? Cái miệng này của cậu hình như hơi độc ác rồi đấy”

Là Nguyễn Cao Cường, anh đã trở lại, hóa ra lúc anh nói chuyện với người khác cũng không ngừng chú ý đến chỗ của Lâm Hương Giang.

Hà Tùng Nhân nhìn thấy anh, đứng lên, dùng giọng điệu chanh chua nói: “Tổng giám đốc Cường, không phải tôi độc ác gì, sớm hay muộn thì anh cũng sẽ cảm thấy tôi nói không sai đâu” Nói xong những lời này, hẳn cảm thấy không còn thú vị nữa liền rời đi Lâm Hương Giang hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục ngồi tại chỗ uống rượu.

Nguyễn Cao Cường nhíu mày nhìn cô, giành lấy ly rượu trong tay cô: “Đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy, nếu em uống say xong phát điền thì tôi sẽ mặc kệ em”

Lâm Hương Giang liếc anh một cái, cing không có ý định giành lại ly rượu, cũng đúng, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể uống say được, mỉm cười nhìn anh: “Bây giờ tôi là bạn gái của anh đấy, nếu tôi say rượu thì anh cũng không thể mặc kệ tôi được.”

Nguyễn Cao Cường cũng không cho rằng bây giờ cô thừa nhận mình là bạn gái anh là một chuyện tốt.

Có lẽ vì uống hơi nhiều rượu nên Lâm Hương Giang muốn đi toilet, cô tìm người phục vụ hỏi đường, đi vào trong phòng rửa mặt.

Lâu đài của nhà họ Cố đúng là rất lớn, đi ở bên trong cứ như đi ở mê cung, trên cây cột có khắc phù điêu, trên hành lang cũng treo không ít tranh chữ, không biết còn tưởng rằng đang đi ở trong bảo tàng nghệ thuật.

Vất vả lắm mới tìm được toilet, cô suýt tí thì ngất.

Ở trong toilet trang điểm lại một chút, để cho bản thân có vẻ có sức sống rồi mới đi ra ngoài Nhưng vài phút sau cô lại phát hiện mình lạc đường rồi, không biết chính mình đang ở chỗ nào?

Cô muốn tìm người hỏi đường, nhưng lại phát hiện xung quanh không có ai cả.

Cô xoa nhẹ Thái Dương đã đau đớn, tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi vừa đi qua một cánh cửa thì cửa bỗng nhiên mở ra, bên trong vươn ra một bàn tay bắt lấy cô, sau đó cô bị người hung hăng kéo vào trong!

Sau khi bị lôi vào phòng, còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa đã đóng “bịch” một tiếng, thần kinh cả người cô chợt căng ra, mà một giây sau cô đã bị thân hình to lớn của một người đàn ông đè ở trên cửa, không thể động đậy!

Một luồng khí thế nguy hiểm bao trùm