Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 196



Chương 196: Ông dám đụng vào người của tôi

“Bà nội..” Cố Ngân Phương ôm lấy bà cụ, bà ngã xuống, máu nóng tanh nùng dính đầy tay của cô, cô khóc lớn, sợ hãi cầu xin: “Bà nội, đừng mà, bà đừng bỏ con lại, đừng mà bà ơi.”

Bà cụ Cố há miệng thở hổn hển, dùng bàn tay già nua nắm chặt lấy tay cô, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được một câu nào, bà thở hổn hển một hơi, bàn tay nắm tay cô buông lỏng, từ từ rơi xuống đất.

“Bà nội!” Cố Ngân Phương ôm thân thể bà cụ khóc lóc thảm thiết, sự phẫn nộ và đau khổ đến tột cùng chiếm lấy côI ©ô rút súng ra chỉ và chú tư nhà họ Cố, căm hận gào lên: “Sao chú có thể tàn nhẫn như vậy! Cho dù bà nội có sai thì bà cũng là người nuôi chú lớn lên, chú đúng là đồ lòng lang dạ sói, tôi sẽ vì bà mà lấy cái mạng chó của chú!”

Chú tư nhà họ Cố cũng không sợ, ngửa đầu lên cười nhạo vài tiếng, dùng súng trong tay chỉ vào Tả Dạ: “Vậy thì để xem con sẽ bắn chết tôi trước hay tôi sẽ bắn chết nó trước!”

Tay cầm súng của Cố Ngân Phương run rẩy, Tả Dạ…

“Cô chủ, không cần lo cho tôi, cô cứ nổ súng đi!” Cho đến lúc này Tả Dạ mới nói ra một câu nói duy nhất.

Cố Ngân Phương trừng mắt nhìn chằm chằm người đối diện, cô cũng rất muốn nổ súng, nhưng cô lại không thể để mặc mạng sống của Tả Dạ được!

“Cô chủ, tôi chết cũng không sao, không cần lo cho tôi, mau nổ súng bản chết ông ta, báo thù cho bà nội!” Có vẻ như Tả Dạ cũng rất phẫn nộ về hành động của chú tư nhà họ.

Cố, cho dù chết cũng muốn kéo ông ta chôn cùng!

Bàn tay nắm súng của Cố Ngân Phương lại run lên, nhưng không thể nằm kéo cò súng được.

“Chú tư, tôi khuyên ông vẫn nên bỏ súng xuống đi, ông đã giết một mạng người rồi”

Hà Tuấn Khoa đứng ở bên cạnh Cố Ngân Phương cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Chú tư nhà họ Cố dời tầm mắt đến người hẳn, cười chế giễu một tiếng: “Tổng giám đốc Hà, đây là chuyện nhà họ Cố chúng tôi, tôi khuyên cậu đừng nên xen vào việc của người khác sẽ tốt hơn đấy, chỉ gần cậu gật đầu một cái, tôi sẽ thả cậu đi”

Bây giờ chú tư nhà họ Cố cũng không muốn chọc phải phiền phức khác nữa, ông ta biết thực lực của nhà họ Hà, cho nên chỉ muốn đuổi Hà Tuấn Khoa đi.

Tâm mắt của Lâm Hương Giang dừng ở trên người của Hà Tuấn Khoa, trong lòng không ngừng hò hét, hy vọng hắn đồng ý rời đi, cô không muốn thấy cảnh hắn gặp nguy hiểm.

Khóe mắt của Hà Tuấn Khoa nhìn về phía Lâm Hương Giang, sau đó dừng tầm mắt ở trên người Cố Ngân Phương, dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có khí thế vô cùng nói: “Nếu tôi đã kết hôn với Cố Ngân Phương thì chuyện của cô ấy tôi cũng không thể để mặc thế được”

Chú tư nhà họ Cố dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nói thế thì cậu không muốn sống nữa?”

“Hôm nay ai không thể sống còn chưa chắc đâu” Hà Tuấn Khoa vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh không sợ gì của mình.

“Được, được lắm!” Chú tư nhà họ Cố cười lạnh, lại nhìn về phía Cố Ngân Phương, nói: “Hôm nay chú sẽ xử lý chú rể của con trước, sau đó sẽ lấy mạng tên vệ sĩ này!”

Nói xong, ông ta dùng họng súng đen sì kia chĩa vào người Hà Tuấn Khoa, không để người khác kịp đề phòng thì ông ta đã nổ súng!

“Không!” Một bóng người chợt nhào ra, chạy đến che ở trước mặt của Hà Tuấn Khoa!

Đùng đùng! Hai tiếng súng vang lên!

“Lâm Hương Giang!” Nguyễn Cao Cường hoảng sợ hô lên, muốn kéo cô lại nhưng đã muộn rồi, cứ thế trơ mắt đứng nhìn cô lao ra đỡ đạn cho Hà Tuấn Khoa! Thân thể của người phụ nữ ngã xuống trước mặt hẳn, trái tim của Hà Tuấn Khoa như nứt ra, vươn tay ôm lấy cô!

“Lâm Hương Giang!” Tay hẳn không ngừng run rẩy, trong lòng dâng lên sự khủng hoảng tột độ, hắn ôm chầm lấy cô, màu đỏ tươi hiện ra trước mắt.

“Em bị điên à! Ai cho phép em chạy ra! Vì sao lại phải chạy ra chứ!” Hắn có thể khống chế mọi việc, nhưng lại không thể nào đoán được cô sẽ lao ra đỡ đạn cho mình!

Hai tiếng súng vang lên kia, một tiếng là do chú tư nhà họ Cố bẳn, bản trúng Lâm Hương Giang, còn một tiếng khác là do người mà Hà Tuấn Khoa sắp xếp ở trong bóng tối bắn ra, bắn vào tay cầm súng của chú tư nhà họ Cố.

Cho nên cho dù chú tư nhà họ Cố có nổ súng thì cũng không thể nào bắn trúng Hà Tuấn Khoa được, nhưng Lâm Hương Giang lại không biết điều này, cho nên cứ thế nhận phát đạn này một cách vô ích.

Cơn đau lan từ vai trái đi đến toàn bộ cơ thể, máu không ngừng chảy ra, mùi máu tươi khiến Lâm Hương Giang cảm thấy choáng váng đầu, cô không biết cái mạng của mình có phải sẽ kết thúc trong ngày hôm nay hay không.

Cô cũng không rõ mình lấy đâu ra can đảm để lao ra đỡ đạn giùm hẳn nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của người đàn ông trước mắt, nhưng trong mắt lại không giấu được sự lo lắng hoảng loạn, cô không nhịn được cong môi cười: “Anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, lần này… Đến lượt tôi cứu anh, tôi cũng không còn nợ anh nữa”

Thấy cô có vẻ như sắp ngất, Hà Tuấn Khoa nhỏ giọng hô: “Không được ngủ! Em phải mở to mắt ra nhìn tôi! Ai bảo em không còn nợ tôi nữa? Lâm Hương Giang, tôi nói cho em biết, em nợ tôi rất nhiều, mạng sống của em là của tôi, em có hiểu hay không!”

Lâm Hương Giang rất muốn cười một cái, nhưng cô nhận ra mình không còn đủ sức để làm như vậy nữa, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ừm, mạng tôi là của anh… Cho nên tôi đưa cái mạng của mình cho anh”

Hoài Vũ đã gọi xe cấp cứu, lúc này chỉ có thể mong cô kiên trì một chút, cố gắng sống tiếp.

Nguyễn Cao Cường chạy tới, nhìn thấy Lâm Hương Giang ngã vào lòng của Hà Tuấn Khoa, anh cực kỳ đau lòng, rất muốn giành lại cô, nhưng anh biết, bây giờ trong lòng cô chỉ muốn ở bên Hà Tuấn Khoa mà thôi.

Hà Tuấn Khoa dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chẵm vào người đã nổ súng – chú tư nhà họ Cố, không biết từ lúc nào mà trong tay hắn đã cầm một khẩu súng, chỉ vào chú tư nhà họ Cố.

“Tôi vốn dĩ không định xử lý ông, nhưng ông dám đụng vào người của tôi, cho nên tôi sẽ khiến ông phải chết!”

Tay của chú tư nhà họ Cố cũng đang chảy máu, súng của ông ta rơi trên mặt đất, cũng không nhặt lên được, rõ ràng đã rơi xuống thế yếu nhưng ông ta vẫn không ngừng cười một cách ngạo mạn.

“Ha ha… Tổng giám đốc Hà, nơi này cũng không phải là địa bàn của cậu, cậu cho rằng cậu có thể làm khó được tôi sao?” Chú tư nhà họ Cố đang muốn sai người kêu những người đứng chờ ở ngoài vào, nhưng ngay lúc này một tên cấp dưới đang bị thương vội vã chạy vào: “Ông chủ, không hay rồi, người của bên ta đều bị bắt lại rồi!”

Vẻ mặt của chú tư nhà họ Cố lập tức thay đổi: “Cậu nói gì?”

Mấy anh em bị bắt lại hết rồi, may mắn tôi trốn vào đây được.”

Chú tư nhà họ Cố lộ vẻ mặt không thể tin được: “Sao có thế chứ? Không thể nào…” Kế hoạch của ông ta đã được sắp xếp tỉ mi, ai có thể bắt người của ông ta được chứ?

“Chú tư, ông cho rằng buổi hôn lễ ngày hôm nay chỉ được tổ chức tùy tiện thôi sao?”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

“Cậu… Là do cậu!” Chú tư nhà họ Cố hoảng hốt nhìn về phía hẳn, bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ mọi chuyện đều là do Hà Tuấn Khoa sắp xếp sẵn Hà Tuấn Khoa đồng ý sẽ giúp Cố Ngân Phương, tất nhiên sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt, từ lúc đầu cũng đã đoán được buổi hôn lễ ngày hôm nay sẽ rất nguy hiểm.

Chỉ trong nháy mắt, đám cấp dưới bên cạnh chú tư nhà họ Cố cũng bị bắt lại, Tả Dạ được cứu.

Chú tư nhà họ Cố không thể nào chấp nhận kết quả này, bản thân chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy nhưng lại thua ở dưới tay một người ngoài như Hà Tuấn Khoa.

“Ha ha ha… Là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, thăng nhãi như cậu cũng được lắm!” Chú tư nhà họ Cố bỗng nhiên cười lớn, trên mặt lộ vẻ khổ sở: “Tôi nói cho mấy người biết, mạng của tôi phải do tôi quyết định, tôi có chết cũng không để mấy người báo thù được!”

Ông ta nói xong, dùng toàn bộ sức lực nhặt súng của mình lên, sau đó chỉ vào đầu mình, bóp cò.

Lại có một tiếng súng nữa vang lên, không ngờ ông ta lại dám bản mình một phát, đúng là độc ác!

Rất nhanh chú tư nhà họ Cố đã chết ở trên xe lăn, đến lúc chết ông ta vẫn còn giữ vẻ mặt mỉm cười quái dị khiến người khác phải sợ hãi.

Hà Tuấn Khoa vốn định ra tay giết chết ông ta, không ngờ ông ta lại tự sát.

Thôi cũng không sao, bây giờ hẳn chỉ muốn cứu được người phụ nữ nằm trong lòng mà thôi.

“Lâm Hương Giang, em phải gắng kiên trì cho tôi, không được sự cho phép của tôi thì em không được chết!” Hản trực tiếp bế cô lên, chạy nhanh đi ra ngoài, hắn không chờ xe cấp cứu đến được, hẳn phải tự đưa cô vào bệnh viện!