Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 213



Chương 213: Trong lòng em dám có người đàn ông khác sao.

Khó khăn lắm Lâm Hương Giang mới được sống cùng với con trai mình. Hà Hàm Bội lại nói rằng sau này cô sẽ không được phép gặp con trai mình nữa, làm sao cô chịu được chứ?

Vừa rồi cô bị Hà Hàm Bội tát cho một cái mà không hiểu lý do vì sao, cô đã miễn cưỡng chịu đựng rồi, nhưng muốn chia rẽ cô và con trai thì cô tuyệt đối không đồng ý!

Vẻ mặt của Lâm Hương Giang vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đầy sự phẫn nộ: “Chị Hà, đứa nhỏ là con tôi, chị không có quyền chia rẽ chúng tôi!”

“Không sai, cô không phải là mẹ của đứa bé, cô dựa vào điều gì để ngăn cản đứa bé gặp mẹ nớ? Hoàng Kiều Liên cảm thấy Hà Hàm Bội có chút quá đáng.

Hà Hàm Bội nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng: “Đứa nhỏ là con của Tuấn Khoa, Tuấn Khoa là do một tay tôi nuôi lớn, đương nhiên tôi có quyền hỏi rồi.”

Ý chị ta là Hà Tuấn Khoa không chỉ là một đứa em trai, chị ta đã tự tay nuôi dưỡng và coi như con trai của mình.

Vậy nên chị ta sẽ can thiệp vào tất cả mọi chuyện của anh, kể cả chuyện chung thân đại sự.

Lâm Hương Giang im lặng lắng nghe, cô cảm thấy buồn cười: “Chị Hà, chị nên tỉnh táo hơn chút đi? Hà Tuấn Khoa là một người đàn ông tự lập, đã 30 tuổi rồi, chị không thấy chị quá kiểm soát anh ta như vậy là có vấn đề về tâm lý sao?”

Hà Hàm Bội mặt mày nặng nề: “Cô nói ai bị bệnh?”

Mặt chị ta tái mét, dám mắng chị ta là đồ điên, chị ta liền giơ tay lên định tát vào mặt Lâm Hương Giang thêm cái nữa.

Nhưng cổ tay chị ta đã bị giữ chặt lại, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: “Chị, chị lại làm khó Lâm Hương Giang à?”

“Ồ, Tổng giám đốc Hà đến rồi à? Anh đến đúng lúc lắm, mau đưa chị cả của anh về nhà đi, đừng để chị ta hóa điên rồi ra ngoài đánh người nữa.” Hoàng Kiều Liên chế giễu.

Lâm Hương Giang không để ý anh ta đến lúc nào, nhìn thấy anh, cô chọt dịu đi, không hiểu vì sao mình lại im lặng.

Hà Hàm Bội cũng không kiểm soát được tình hình, không ngờ rằng anh ta sẽ đến, đột nhiên không biết phải nói gì.

Hà Tuấn Khanh nhìn thấy Lâm Hương Giang bị tát sưng đỏ một bên má, hơi chau mày, anh liền buông tay chị cả ra, bước đến bên cạnh cô.

Bàn tay dài mảnh khảnh nâng cằm cô lên, nhíu mày nhìn hai má cô: “Sao lại sưng thế này?”

Không đợi Lâm Hương Giang lên tiếng, Hoàng Kiều Liên đã vội vàng lên tiếng kêu ca: “Chẳng phải đấy là do chị gái tốt của anh ra tay sao, thật quá nhẫn tâm. Chị ta còn mắng Lâm Hương Giang đã quấy rầy anh. Để tốt cho Hương Giang, tôi thấy anh sau này đừng nên gặp gỡ cậu ấy nữa, tránh việc cậu ấy lại bị đánh.”

Hà Hàm Bội cuối cùng không thể nhịn được, lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Hoàng Kiều Liên, nghiêm khắc cảnh cáo: “Cô im đi!”

“Thế nào? Chị dám đánh người khác mà lại không cho phép tôi nói à?” Hoàng Kiều Liên không hề sợ hãi, mà có lớn tiếng chế nhạo.

Lâm Hương Giang không muốn vì mình mà Hoàng Kiều Liên bị Hà hàm Bội làm khó, liền kéo cô ấy ra phía sau mình.

Hà Tuấn Khoa đứng đối diện với chị cả, gương mặt tuấn tú vẫn vô cùng điềm đạm, anh ta vẫn rất tôn trọng chị cả, nhưng vẫn thể hiện rõ sự lạnh lùng: “Chị cả, sau này chị muốn gì có thể nhắm tới em này, đừng làm khó cô ấy nữa”

Nhìn thấy Tuấn Khoa lên tiếng bênh vực.

Lâm Hương Giang, Hà Hàm Bội vừa tức giận vừa đau lòng: “Tuấn Khoa, rốt cuộc em đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì của cô ta? Loại người như cô ta không xứng với em. Nếu không phải vì cô ta thì ba cũng không ra đi sớm như vậy!”

“Chị cả, cô ấy là người phụ nữ của em, cũng là mẹ của con em, em nhất định phải có trách nhiệm với họ!” Hà Tuấn Khoa nói một cách bình tính và nghiêm túc.

Anh ta dừng lại một lúc và nói: “Hơn nữa, chị và em đều biết rất rõ lý do thực sự khiến bố ra đi không liên quan đến cô ấy”

“Em bị điên rồi! Sao em lại nhắc đến đứa bé ở đây?” Hà Hàm Bội vội vàng trách móc.

Khách trong quán cà phê không đông, nhưng không có gì đảm bảo rãng họ sẽ không quen cô ấy và Hà Tuấn Khoa.

Cô không muốn người khác nghe được chuyện anh có con, đặc biệt mẹ của đứa bé lại là Lâm Hương Giang.

“Chị, em cũng đã có con rồi, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, chị đừng lo lắng cho chuyện của em nữa. em có thể tự xử lý mà” Hà Tuấn Khoa ngược lại không hề sợ người khác biết chuyện anh có con.

“Em… Hà Hàm Bội nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, quả thực nó đã là một người đàn ông trưởng thành, đã không còn muốn chịu sự khống chế của cô nữa rồi.

Nhưng đây là em trai do tự tay cô nuôi lớn, sao cô nỡ giao lại cho một người phụ nữ khác như thế được?

Hà Tuấn Khoa không muốn nói nhiều điều kích động chị cả, dù sao thì mẹ của họ mất sớm, chính chị đã nuôi anh ta khôn lớn, không có công thì cũng có sức.

Quay lại nhìn Lâm Hương Giang đang đứng phía sau, anh nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra” Anh vẫn không quên mặt cô vẫn còn đỏ và sưng Lâm Hương Giang bị anh giữ chặt tay, chợt nhận ra đây là nơi công cộng, cô muốn rụt tay lại nhưng anh đã giữ chặt không cho cô thoát ra.

Hai người nhìn nhau, cô thấy được sự kiên định trong mắt anh, dường như chỉ cần ở cạnh anh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.

Ma xui quỷ khiến, anh nghe theo con tim mình, kéo tay cô rời đi.

Hà Hàm Bội muốn ngăn lại, nhưng khi thấy rằng mọi suy nghĩ của Hà Tuấn Khoa đều hướng về Lâm Hương Giang, chị ta siết chặt tay, trong lòng vô cùng tức giận.

Anh bảo chị ta không cần quan tâm đến chuyện của anh, đâu có dễ dàng như thế?

Chị ta tự tay nuôi lớn anh, không thể để một người phụ nữ thấp hèn như vậy cướp đi được!

Bên ngoài quán cà phê, Hà Tuấn Khoe đưa Lâm Hương Giang vào trong xe.

Hoàng Kiều Liên vốn không muốn để Hà Tuấn Khoa đến gần Lâm Hương Giang, nhưng nhìn thấy anh ta vì Lâm Hương Giang mà chống lại chị mình như vừa rồi, xem ra anh ta đối xử với Lâm Hương Giang không tệ, cũng không phải không thể cho anh ta một cơ hội.

“Tổng giám đốc Hà, coi như anh có mắt nhìn nên mới có được Hương Giang nhà chúng tôi, nhưng cơ hội không phải lúc nào cũng có, hy vọng anh hãy đối xử tốt với cậu ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho anh.”

Hoàng Kiều Liên coi mình như người nhà của Hương Giang Miệng Hà Tuấn Khoa khẽ run lên: “Cảm ơn cô trước kia đã chăm sóc cho Hương Giang, sau này việc chăm sóc cho cô ấy cứ giao lại cho tôi” Nói xong, anh quay người bước vào xe.

Trong xe, Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông vừa bước vào: “Hai người nói gì đó?”

Hà Tuấn Khoa nhìn cô, giữ kín như bưng, không nói gì, chỉ yêu cầu tài xế lái xe đi Đến bệnh viện, bác sĩ đã kê xong thuốc cho Lâm Hương Giang.

“Tôi đã nói không cần đến bệnh viện đâu mà, chỉ cần mua thuốc và tự bôi là được rồi”

Lâm Hương Giang nói lúc đi ra khỏi bệnh viện.

“Không được, chị cả tát em mạnh như thế, không kiểm tra anh không yên tâm” Anh nhíu mày, xem ra anh đang thực sự rất xót cô.

Nếu đó không phải chị cả của anh, người khác ai dám động cô ấy, anh nhất định sẽ đánh gãy tay người đó.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này, anh ta không hề che giấu sự ân cần chăm sóc, trong lòng vô cùng lo lắng, cô lại nghĩ đến những lời ban nãy anh nói với Hà Hàm Bội, nhất định là khiến chị ta rất tức giận.

Cô không kìm được mà dựa vào trong lòng anh: “Anh cố tình đúng không?”

“Sao cơ?” Hà Tuấn Khoa khó hiểu.

“Cố tình đối tốt với em, vì anh muốn em một lòng đối tốt với anh đúng không?”

Nghe vậy, người đàn ông cười híp mắt, nâng cäm cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Em sinh đứa nhỏ là vì anh, em không một lòng đối tốt với anh, chẳng lẽ trong lòng em vẫn còn có người đàn ông khác sao?”

Cô bị cuốn theo đôi mắt sâu thảm đó, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, cố tình mím đôi môi hồng hào: “Em đâu dái P Anh nhìn chăm chăm vào môi cô, ánh mắt Hà Tuấn Khoa càng trở nên sâu thẳm, bàn tay ôm lấy eo cô, giọng trầm ấm nói: “Lâm Hương Giang, quay về bên anh nhé, được không?”

Ánh mắt cười nhẹ của Lâm Hương Giang biến mất, cô nhìn anh không chớp mắt, quay Về bên anh sao?

Giờ cô cũng đã bị Nguyễn Cao Cường đuổi việc rồi, e rằng cũng không có công ty nào muốn thuê cô nữa, quay lại với anh ấy cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng…

Buông anh ra, thu tay về, rũ mắt xuống: “Anh muốn tôi quay lại vì tôi bị đuổi việc và không có công ty nào muốn. Anh thông cảm cho hoàn cảnh của tôi chứ?”

Cô buông anh ra, rụt tay lại, ánh mắt ủ rũ: “Anh muốn em quay lại vì em bị đuổi việc, không có công ty nào muốn thuê em nữa, anh đồng cảm với hoàn cảnh của em nên mới muốn em quay về sao?”