Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 230



Chương 230: Đã từng rất tồi tệ

Hôn kì giữa Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa càng đến gần càng làm cô khẩn trương.

Nhất là từng trải qua bóng ma đám cưới với Hà Tùng Nhân càng làm cô cảm thấy không yên.

Hà Tuấn Khoa an ủi bảo cô yên tâm chờ làm cô dâu xinh đẹp, tất cả mọi việc đã có hẳn lo rồi.

Vì đã quyết định sau đám cưới họ sẽ dọn về nhà họ Hà sống cho nên Hà Tuấn Khoa đã cố ý sắp xếp lại phòng ngủ còn mua thêm rất nhiều đồ dùng mới trong nhà.

Hôm nay đồ đạc sẽ được chuyển đến, Hà Tuấn Khoa bảo cô đi qua nhìn xem nên sắp xếp thế nào.

Trước cửa nhà họ Hà một đám công nhân đang bận rộn vận chuyển đồ đạc vào trong phòng.

Lâm Hương Giang đứng bên cạnh quan sát nhắc nhở họ cẩn thận. Cô còn tưởng Hà Tuấn Khoa chỉ mua thêm một ít thôi, ai ngờ hẳn thay thế gần như toàn bộ.

Thấy công nhân chuyển bàn trang điểm vào phòng, cô định đi theo nhưng đẳng sau lại có tiếng xe không biết là ai trở về.

Cô quay đầu nhìn lại, không biết có phải Hà Tuấn Khoa về không?.

Nhưng người trên xe bước xuống lại là Hà Tùng Nhân.

Cô nhíu mày định đi ngay vì dù sao giữa họ cũng chẳng có gì hay mà nói.

Cô muốn tránh mặt nhưng Hà Tùng Nhân không cho cô cơ hội, anh ta bước nhanh đến gọi: “Lâm Hương Giang”

Cô chẳng muốn nói chuyện với anh ta chút nào, nhưng đây là nhà họ Hà, trước đám cưới mà gây chuyện với anh ta lỡ có chuyện gì thật sự không tốt.

Cô dừng lại nhìn anh ta thản nhiên nói: “Anh về rồi.”

Nhìn cô lạnh lùng như vậy, Hà Tùng Nhân bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, anh ta bước đến gần cô hơn một chút nhưng ánh mắt lại dần hiện lên mỉa mai.

“Thật không nghĩ tới cô lại cùng chú út cưới lại lần nữa.”

Anh ta ban đầu còn nghĩ tin tức bọn họ kết hôn là giả, chú út không thể lại cưới cô, ai ngờ chỉ qua một thời gian ngắn lại có tin bọn họ đã chọn xong ngày cưới.

“Ly hôn thì vẫn có thể cưới lại, có gì mà kì với chả quái” Lâm Hương Giang vẫn rất lạnh nhạt.

“Đúng, chuyện này cũng chẳng có gì kì quái nhưng kì lạ là cô lại vẫn lựa chọn chú út nhà tôi.”

Hà Tùng Nhân đã sắp không khống chế được cảm xúc.

Anh ta muốn quay lại với cô vậy mà lại bị cô từ chối thẳng thừng thì ra là đã để ý chú út.

“Cô chắc là cảm thấy chú út có bản lĩnh hơn tôi chứ gì? Nó là người nắm quyền nhà họ Hà, cô mà đi theo nó chắc chắn rất vinh quang đúng không?”

Lâm Hương Giang thấy anh ta cứ đứng lảm nhảm mãi thì không kiên nhãn.

“Anh thích nghĩ thế nào kệ anh.” Nói xong cô quay người đi Hà Tùng Nhân ở phía sau nói theo: “Tôi cho cô biết, cô chọn nó là hoàn toàn sai lầm?

Bởi vì cái nhà này sớm muộn gì cũng là của tôi!”

Lâm Hương Giang đã sắp bước vào nhà, định không để ý mấy lời vớ vẩn của anh ta nữa nhưng nghe thấy câu đó cô bỗng dừng lại.

Lâm Hương Giang quay lại nhìn, cách vài bước chân cô nhìn thấy ánh mắt Hà Tùng Nhân tràn đầy độc ác và dã tâm.

“Anh có ý gì?”

Cô đột nhiên nhớ ra trước đấy Hà Tuấn Khoa vừa bị mất hạng mục làng du lịch bởi vì bên trong có nội ứng, mà người đó chính là Hà Tùng Nhân.

Hôm nay xem ra anh ta thật sự muốn từ trong tay Hà Tuấn Khoa tranh đoạt quyền hành nhà họ Hà.

Hà Tùng Nhân cũng không ngu mà nói ra.

Anh ta nhếch miệng nói: “Cô hối hận bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần cô theo tôi đảm bảo tôi sẽ chỉ đối tốt với mình cô, cho cô cuộc sống tốt nhất”.

Lâm Hương Giang nhìn anh ta một lát biết không thể hỏi được thêm cái gì lại lạnh lùng nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần.

Lần này cô thật sự đi thẳng vào nhà không thèm quay đầu lại.

Sau khi vào trong cô thầm nghĩ chắc phải tìm cơ hội nhắc nhở Hà Tuấn Khoa một chút.

Hà Tùng Nhân bị bỏ lại phía sau tức giận nắm chặt tay.

Vào phòng nhìn thấy Hà Tuấn Khoa vì cái ổ mới của bọn họ mà sắm sửa đủ kiểu đồ đạc, chút xíu bực bội vì gặp phải Hà Tùng Nhân vừa rồi cũng vơi đi nhiều Lâm Thanh Dương nhảy cà tưng đến nằm lấy tay cô: “Ma Ma, con muốn có bàn học mới, sao cha mua cho mẹ nhiều vậy mà không mua cho con?”

Lâm Hương Giang nhìn một vòng quả nhiên không thấy bàn học của cậu nhóc.

Có lẽ Hà Tuấn Khoa chỉ nghĩ đến đồ bọn họ kết hôn cần dùng mà quên mất thẵng bé.

Cô xoa đầu con trai: “Ma Ma mua cho con, cuối tuần này rảnh hai mẹ con mình đi lựa.

“Không, con muốn cha mua”

“Được rồi, đến lúc đó con nói với cha.”

Cậu nhóc vui vẻ lập tức lại hỏi: “Ma Ma, mẹ với cha kết hôn xong sẽ sống ở đây ạ?

Không chuyển đi nữa, không bỏ con lại đúng không?”

Lâm Thanh Dương rất sợ không được sống cùng mẹ.

“Không đâu, sau này mẹ ở đâu con ở đó.”

Con trai từ khi sinh ra chưa từng rời cô làm sao nỡ bỏ nó một mình được.

Công nhân đã đem toàn bộ đồ đạc chuyển vào sắp xếp theo ý Lâm Hương Giang, làm xong căn phòng cũng rực rỡ hẳn lên.

Cô nhìn có chút xuất thần đồng thời còn có một chút vui sướng khó tả, nơi này sẽ là nơi cô dừng chân.

“Xong hết rồi à?”

Sau lưng cô chợt vang lên giọng nói nghiêm túc của một phụ nữ.

Cô quay lại nhìn thì bắt gặp Hà Hàm Bội đang đứng ngoài cửa.

Cô sợ run, vội vàng nói: “Chị đã đến… Bố trí cũng tạm ổn rồi ạ”

Dù Hà Tuấn Khoa đã nói chị ta đã tiếp nhận cô nhưng mỗi lần gặp mặt cô đều cảm thấy lo lắng không yên.

Hà Hàm Bội đi vào phòng chỉ nhìn thoáng qua sau đó ánh mắt dừng lại trên người cô.

“Lâm Hương Giang, mặc dù tôi đã đồng ý để Tuấn Khoa lấy cô nhưng có mấy lời vẫn phải nói cho cô biết.”

Lâm Hương Giang đảo mắt, cô biết ngay mà Hà Hàm Bội đâu có dễ chấp nhận cô như vậy.

“Chị nói đi”

Dù nói thế nào chị ta cũng một tay nuôi dưỡng Hà Tuấn Khoa nên người cho nên vẫn cần phải tôn kính “Đầu tiên, với thân phận của cô hoàn toàn không xứng với nhà họ Hà chúng tôi, nhưng nể tình hai lần cô cứu nó có thể miễn cưỡng xem nhẹ những chuyện tồi tệ cô đã làm”

Cô đã từng rất tồi tệ sao?

Cũng đúng, trong ấn tượng của Hà Hàm Bội cô suýt chút nữa đã lấy Hà Tùng Nhân cuối cùng vì phản bội nên hôn lễ bị hủy bỏ.

Đương nhiên chị ấy cũng không biết những chuyện cô đã phải trải qua thậm chí còn hiểu lầm.

“Tôi hi vọng sau khi kết hôn cô sẽ một lòng một dạ với Tuấn Khoa, nếu cô dám đối đầu với nó tôi sẽ dạy cho cô một bài học.”

Hà Hàm Bội tỏ ra vô cùng nghiêm khắc và đây chính là cảnh cáo.

Lâm Hương Giang chỉ có thể âm thầm than thở trong lòng, cô cũng không biết phải giải thích những… Hiểu lâm kia với Hà Hàm Bội như thế nào.

Cô chỉ đành thuận theo ý chị ta: “Chị yên tâm, trong lòng tôi chỉ có mình anh ấy. Chị cũng nói rồi đó, vì anh ấy tôi có thể không tiếc tính mạng của mình nếu đã như vậy sao có thể đối đầu với anh ấy chứ?”

Hà Hàm Bội cũng không nói gì nữa mà nhìn chảm chằm cô.

Một lát sau, chị ta dường như đã tin lời cô, hơi xụ mặt nói: “Cô tốt nhất nên nhớ kĩ những lời ngày hôm nay.”

Hà Hàm Bội vội vàng tới cảnh cáo cô Lâm Hương Giang hiểu chị ta vẫn không cam lòng, đứa nhỏ mình mất bao công sức nuôi lớn cuối cùng lại cưới một cô gái mình không thích, nếu đổi lại là mình cô cũng cảm thấy khó chịu.

Một tuần trước hôn lễ, Hoàng Kiều Liên gọi điện thoại thông báo cho cô về việc lễ phục và áo cưới đã xong, bảo cô và Hà Tuấn Khoa nhanh đến tiệm chụp ảnh cưới.

Vừa lúc Hà Tuấn Khoa đang rảnh nên một nhà ba người lại đến cửa hàng của Hoàng Kiều Liên.

“Các cậu tới rồi à, nhanh vào thay đồ đi, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mình cũng đã mời tới rồi.” Hoàng Kiều Liên gấp gáp muốn nhìn Lâm Hương Giang mặc áo cưới.

“Hình như cậu còn sốt ruột hơn cả người sắp làm đám cưới là tớ nữa đấy?”