Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 235



Chương 235: Có phải anh muốn hủy bỏ đám cưới không?

Lâm Hương Giang vẫn sững sờ đứng ở đó mà không hề di chuyến, khách mời không khỏi thì thầm bàn tán.

Hà Tuấn Khoa đứng cuối thảm đó cứ nhìn cô, đôi mắt sâu thắm tối sầm lại, có phải người phụ nữ này hồi hộp quá nên không dám bước đến đây không?

Ngay khi hắn đang nghĩ xe có nên đích thân qua đó đưa cô qua đây hay không thì cuối cùng cô cũng có phản ứng lại.

Thực ra lúc này trong đầu và trong tim Lâm Hương Giang đang hỗn loạn, cô có thể cất bước đi, toàn bộ đều là do Hoàng Kiều Liên đẩy cô, thẳng đến khi đẩy cô đến thảm đỏ, khiến cô không thể không tiến về phía trước.

Trong lòng bàn tay cầm bó hoa cưới của cô đầy mồ hôi, cô bước từng bước đến chỗ người đàn ông kiêu ngạo kia, tiếng ca ngợi và hò hét của khách mời văng vắng bên tai.

Chiếc váy cưới trên người cô quá mức chói mắt, đặc biệt là phía đuôi dài có đính thêm hàng nghìn viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh không gì sánh bằng, giống như một dòng sông sao.

Thảm đỏ không dài, nhưng Lâm Hương Giang lại cảm thấy cô phải mất một khoảng thời gian dài như cả thế kỷ mới đến được chỗ hắn.

Cuối cùng cô cũng đứng trước mặt hẳn, khi bàn tay lớn và thon dài của người đàn ông giơ ra trước mặt cô, tim cô liệp đập thình thịch một cách mãnh liệt.

Cách một lớp vải che đầu, cô vẫn có thể nhìn thấy rất rõ người đàn ông đẹp trai giàu có trước mặt, hắn là người đàn ông đẹp trai, cao quý, nổi bật nhất, và cũng là người đàn ông xuất sắc nhất.

€ó thể trở thành vợ của hắn là một chuyện may mắn đến nhường nào.

Họ đã từng sẵn sàng dành cho nhau mọi thứ, để có thể tiến đến ngày thành đôi này bọn họ đã phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn, trong lòng họ rất rõ.

Người đàn ông hoàn hảo như hắn, sao cô nhãn tâm làm hại hẳn chứ?

Thấy cô bất động, Hà Tuấn Khoa phải vươn tay nằm lấy tay cô, dẫn cô đến bên cạnh hẳn, khẽ thì thầm: “Người phụ nữ này, có phải em quá căng thẳng không?” Nếu không thì sao cô ngơ ngác như vậy?

Đối mặt với đôi mắt đen sâu thảm của hẳn, Lâm Hương Giang cảm thấy sợ hãi “Em..”

“Có anh ở bên cạnh, em có gì phải căng thẳng?” Người đàn ông hơi buồn cười nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô.

Cảm nhận được hơi ấm từ tay hẳn, đột nhiên cô muốn khóc, cô lại bắt đầu sợ hãi, có một ngày cô sẽ mất đi sự ấm áp này.

Cuối cùng hôn lễ chính thức diễn ra, bọn họ đứng đối diện nhau, chuẩn bị bắt đầu đọc tuyên ngôn tình yêu.

Trong lúc hoang mang, cô nghe thấy người chủ trì buổi hôn lễ hỏi: “Cô Lâm Hương Giang, cô có đồng ý gả cho anh Hà Tuấn Khoa, trở thành vợ của anh ấy không?”

Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào người đàn ông, hẳn khẽ cong môi, chờ cô nói hai chữ đồng ý.

Tuy nhiên khóe mắt cô lại nhìn thấy Nguyễn Cao Cường ngồi giữa hàng khách Những lời mà anh ta nói vang lên trong đầu cô..

Anh và em đều di truyền gen bệnh điên…

Em không thể có con với anh ta…

Sắc mặt của cô tái đi ngay lập tức, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp.

Nhìn cách đó không xa, những đứa bé trai mặc một bộ vest, ăn mặc lộng lẫy, câm hoa cho bọn họ ngày hôm nay, lòng cô đau đớn kịch liệt.

‘Gen bệnh điên sẽ không di truyền cho con trai đúng không?

Nếu như sau khi kết hôn cô không muốn có con, Hà Tuấn Khoa có tức giận không?

“Tôi… Tôi không..” Đúng lúc cô muốn nói “Tôi không đồng ý” thì khách mời đột nhiên kích động đứng dậy.

“AI Mọi người xem đó là cái gì?” Có người hoảng sợ chỉ vào màn hình phía sau bọn họ.

Dưới khán đài, nét mặt của Hà Hàm Bội tối sầm lại, Hà Tùng Nhân lại cau mày, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.

Nhưng hôm nay nét mặt của Hà Tùng Nhân vẫn luôn không tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy khoảnh khắc Lâm Hương Giang mặc áo cưới bước về phía chú Út, sự ghen ty trong hắn ta lại bùng cháy hừng hực.

Hai người bên trên khán đài xoay người nhìn màn hình, có vài bức ảnh khiêu dâm đang tự động hiện ra, là những bức ảnh một nam một nữ đang trần truồng quấn lấy nhau.

Thấy những bức ảnh này, Lâm Hương Giang hơi chóng mặt, hai chân mềm oặt đến mức suýt không đứng vững được, Hà Tuấn Khoa kịp thời đỡ được cô.

Ảnh, lại là những bức ảnh như này…

Lễ cưới của cô và Hà Tùng Nhân đã bị hủy hoại rồi, hôm nay lại có ai cố tình diễn lại trò cũ?

“Chuyện gì vậy? Người phụ nữ trong những bức ảnh rất giống cô dâu, nhưng người đàn ông lại không phải là Tổng giám đốc Hà, mà lại giống… cháu của Tống giám đốc Hà?”

Lâm Hương Giang cũng nhìn thấy rất rõ bộ dạng của đôi nam nữ trong những bức ảnh khiêu dâm, quả thực người phụ nữ rất giống cô, còn người đàn ông lại là Hà Tùng Nhân!

Điên rồi sao, vốn dĩ cô và Hà Tùng Nhân chưa từng làm chuyện này!

Vậy nên những bức ảnh này đều là photoshop!

Theo bản năng cô nhìn Hà Tuấn Khoa, bóng ma năm năm trước lại một lần nữa hiện ản sẽ giống như Hà Tùng Nhân, hủy hôn rồi bỏ rơi cô trước mặt mọi người không?

“Anh… có phải anh muốn hủy bỏ hôn lễ không?” Cô chủ động hỏi, cô không muốn trở thành người bị động thêm một lần nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của Hà Tuấn Khoa trở nên u ám, ánh mắt không ai đoán được: “Ai nói là anh muốn hủy hôn lễ?” Vốn dĩ hắn không tin những bức ảnh đó, sau đó lạnh lùng quát: “Người đâu, điều tra cho tôi sẽ ai là người chiếu những bức ảnh này?”

Có người dám gây rối trong hôn lễ của hẳn, lại còn tung ra những bức ảnh khiếm nhã của cô dâu, đúng là không coi hắn ra gì!

“Không cần điều tra nữa, là tôi tung ra!”

Đột nhiên vang lên một giọng nói của phụ nữ.

Con ngươi của Lâm Hương Giang đơ cứng lại, giọng nói này… cô vội quay đầu lại, đúng là cô ta, chính là Phan Thanh Y.

Nụ cười của Phan Thanh Y lạnh lẽo dữ tợn như ma, cô ta đang bước về phía bọn họ, cách bọn họ chục bước chân thì bị bảo vệ chặn lại.

“Phan Thanh Y, là cô!”

“Không sai, là tôi”

Ánh mắt của hai người phụ nữ giao nhau giữa không trung, còn có cả sự hận thù của hai người.

“Bắt tội phạm bị truy nã lại cho tôi, đưa đến đồn cảnh sát!” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng quát.

Ngay lập tức bảo vệ giữ chặt lấy Phan Thanh Y, cô ta không hề phản kháng, mà nói 1o: “Hà Tuấn Khoa, anh không nhìn thấy những bức ảnh đó sao? Người phụ nữ mà anh muốn cưới, cô ta đã ngủ với cháu của anh, cô ta đã cảm sừng anh!” Mọi người dưới khán đài căng thẳng hít một hơi, mọi người đều nhìn Hà Tùng Nhân, sau đó lại nhìn Hà Tuấn Khoa.

Một người phụ nữ ngủ với cả cháu và chú út, đúng là loạn luân “Mọi người nhìn xem, chính là cô ta, ngủ với chồng tôi, ép chúng tôi ly hôn, còn hại chết con của tôi! Bây giờ cô ta lại bỏ rơi Hà Tùng Nhân, muốn cưới chú út của Hà Tùng Nhân, cô ta người phụ nữ khốn nạn ham vinh hoa phú quý!”

Phan Thanh Y chỉ vào Lâm Hương Giang bắt đầu chửi rủa lên án cô, cô ta khóc lóc thảm thiết, vô cùng đáng thương.

Hà Hàm Bội không ngồi im được nữa, đứng dậy hỏi: “Lâm Hương Giang cô có làm ra chuyện như thế này không?”

Lâm Hương Giang còn chưa mở miệng thì Hà Tuấn Khoa đã nói trước: “Chị, chị không nên nghe cô ta ăn nói linh tinh, những tấm ảnh này đều là photoshop cả, từ trước đến nay Lâm Hương Giang đều ở bên em, cô ấy không có thời gian qua lại với Tùng Nhân”

“Tùng Nhân, cháu nói xem, cô ấy có lợi dụng lên giường với cháu không?” Hà Hàm Bội quay đầu lại hỏi Hà Tùng Nhân.

Hà Tùng Nhân mím môi không nói, trong lòng hắn ta đang có mâu thuẫn, hẳn ta muốn giúp Lâm Hương Giang làm rõ mọi chuyện, nhưng cũng hy vọng có thể hủy bỏ lễ cưới này.

“Chị, không cần hỏi nó, em lập tức cho người đi kiểm tra độ xác thực của những bức ảnh này” Hà Tuấn Khoa ra lệnh cho người đi kiểm tra.

Ngay cả khi hắn biết những bức ảnh này là giả, hẳn cũng phải đi kiểm tra, như vậy mới là cách tốt nhất để chứng minh sự trong sạch của Lâm Hương Giang.

“Hà Tuấn Khoa, anh còn phải kiểm tra gì nữa? Lâm Hương Giang, cô ta đã từng qua lại với Hà Tùng Nhân, hai người họ đã lén lút qua lại sau lưng anh rồi, anh dám cưới loại người này? Tốt nhất là anh nên hủy đám cưới đi!” Phan Thanh Y gào thét như phát điên.

“Chỉ là mấy bức ảnh, hôm nay cô lại định làm lại chuyện cô làm năm năm trước sao?”

Hà Tuấn Khoa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phan Thanh Y.

Người Phan Thanh Y run lên, làm sao hẳn biết chuyện năm năm trước là do cô ta làm?

Cô ta nhìn hắn, chỉ vào Lâm Hương Giang hỏi: “Anh tin tưởng cô ta như vậy?”

Lâm Hương Giang vừa nghe thấy, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh như thường, hẳn không mảy may nghỉ ngờ sự chung thủy của cô, hoàn toàn tin tưởng cô.

Cô hơi cong môi lên, như vậy là đủ rồi…