Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 251



Chương 251: Người con gái tầm thường

Lâm Hương Giang nghe xong những gì phu nhân Hoàng Lê nói, cộng thêm vẻ mặt đầy ý vị sâu xa đó của bà ấy lúc nhìn Nguyễn Cao Cường, cô ngay lập tức hiểu được ý tứ trong đó.

Hóa ra phu nhân Hoàng Lê đã vừa lòng anh trai mình và muốn anh ấy trở thành con rể của bà ấy.

Cô liếc mắt nhìn người anh trai bên cạnh, lẽ nào anh ấy đã sớm biết ý đồ của phu nhân Hoàng Lê nên nhất định phải kéo cô tới để giảm bớt sự ngượng ngùng sao?

Đương lúc nói chuyện thì cô Hoàng Lê xuất hiện.

“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?”

Giọng điệu của cô Hoàng Lê dịu dàng, mang theo chút thanh nhã của nữ sinh.

Lâm Hương Giang không thể không chú ý đến cô ấy. Cô Hoàng Lê mặc một chiếc váy công chúa màu trắng hơi hướng cung đình, mái tóc dài gợn sóng buông xõa tự nhiên phía sau, đầu đội một chiếc vương miện pha lê. Cách ăn mặc thực sự giống như công chúa.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của cô Hoàng Lê, ở độ tuổi tươi như hoa, khuôn mặt cô ấy non trẻ đến mức búng ra cả sữa.

Nếu kết đôi với anh trai cô…

Nguyễn Cao Cường vừa vặn lớn hơn cô ấy mười tuổi, đối với cô Hoàng Lê mà nói, có lẽ đáng tuổi chú rồi nhỉ?

“Cẩm Ly, con đến thật đúng lúc. Vị này là con trai thứ tư của nhà họ Nguyễn mà mẹ hay nhắc với con đó” Bà Hoàng Lê giới thiệu.

Hoàng Lê Cẩm Ly nhìn Nguyễn Cao Cường, trên mặt có chút ngượng ngùng, cô ấy cụp mắt xuống gọi một tiếng: “Cậu tư, xin chào.”

Gương mặt Nguyễn Cao Cường không có gì thay đổi, vẫn là một quý ông lịch sự: “Xin chào cô Hoàng Lê.”

“Cô Hoàng Lê gì chứ, cứ gọi thẳng Cẩm Ly là được rồi” Phu nhân Hoàng Lê bất mãn nói.

Nguyễn Cao Cường khẽ cong môi, trông vẫn lịch sự và lễ phép, đây chính là một kiểu từ chối khéo léo. Anh ấy đồng ý đến dự tiệc sinh nhật hôm nay không có nghĩa là anh ấy muốn có gì đó với Hoàng Lê Cẩm Ly.

Nguyễn Cao Cường không nói gì cả, bầu không khí có hơi thay đổi.

Lâm Hương Giang lúc này lại phì cười, khiến mọi người đều nhìn về phía cô.

“Cô Nguyễn, cô cười cái gì vậy? “ Phu nhân Hoàng Lê không thể không hỏi Lâm Hương Giang thu lại điệu cười, mỉm cười đáp: “Cô Hoàng Lê thì gọi anh trai tôi là cậu tư, anh trai tôi lại gọi cô ấy là Cẩm Ly.

Cách xưng hô này không phải quá kỳ cục sao?”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Bằng không cô Hoàng Lê gọi anh ấy một tiếng anh Cường như tôi là được rồi”

Sắc mặt phu nhân Hoàng Lê thay đổi, bà ấy muốn Nguyễn Cao Cường làm con rể của mình, tất nhiên không thể để con gái mình gọi anh ấy là anh trai được.

“Không được, như thế không phải là làm loạn vai vế rồi sao? Vậy thì cứ gọi thẳng là Cao Cường đi” Phu nhân Hoàng Lê nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, cố ý hỏi: “Cậu không có ý kiến gì chứ?”

Nguyễn Cao Cường khẽ nhếch môi: “Chẳng qua chỉ là cách xưng hô thôi mà, gọi thế nào cũng được.”

Mặc dù câu trả lời của anh ấy không làm thỏa mãn người ta cho lảm, nhưng cũng đỡ hơn là gọi anh trai.

Lâm Hương Giang chỉ còn cách giao tiếp bãng mắt với Nguyễn Cao Cường, cô chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, người ta đã muốn anh làm con rể người ta rồi, phận làm em gái cô đây không thể từ chối thay anh mãi được.

“Đúng rồi, không phải cậu có quà gì muốn tặng cho Cẩm Ly sao?” Phu nhân Hoàng Lê cười hỏi Nguyễn Cao Cường.

“Đúng nhỉ” Nguyễn Công Cường khế gật đầu ra cho trợ lý phía sau mang quà tới.

*Thế này đi, cậu với con bé cứ ngồi đây nói chuyện thoải mái đi. Tôi có mấy lời muốn nói với cô Nguyễn Cao một chút” Phu nhân Hoàng Lê lập tức sắp xếp để Nguyễn Cao Cường với con gái mình được trò chuyện riêng, còn bà ấy thì kéo Lâm Hương Giang qua một bên.

Mục đích tác hợp cho hai người họ đến với nhau của bà ấy cũng lộ liễu quá rồi đó!

Lâm Hương Giang bị phu nhân Hoàng Lê kéo đến chỗ khu bàn rượu mới dừng lại.

“Uống một ly đi” Phu nhân Hoàng Lê đích thân cầm ly sâm panh đưa cho cô.

Lâm Hương Giang khó lòng mà từ chối, đành đón lấy: “Dạ”

Phu nhân Hoàng Lê cũng lấy cho mình một ly rượu, cùng cô chạm ly.

Cả hai người nhấp một ngụm rượu, phu nhân Hoàng Lê nhìn cô cười tít mắt: “Cao Ánh, con không phiền nếu bác gọi con vậy chứ?”

“Haha, không phiền ạ” Lâm Hương Giang cười khan hai tiếng. Nếu không phải do anh trai cô nói nhà họ Hoàng Lê là kết giao mấy đời với nhà mình, không nên làm mích lòng họ thì cô cũng chẳng rảnh rỗi ở đây tán gầu đâu “Cao Ánh à, sao bác cứ thấy con trông quen quen ấy nhỉ?” Phu nhân Hoàng Lê không ngừng quan sát cô.

Mọi người đều biết Nguyễn Cao Ánh mất tích từ nhỏ, vì vậy những người đã từng nhìn thấy cô gần như quên mất cô trông như thế nào, vả lại con gái 18 tuổi còn thay đổi nữa.

Nếu không nói thì không ai nhận ra cô là Nguyễn Cao Ánh luôn.

Vậy nên, phu nhân Hoàng Lê cảm thấy rất kỳ lạ, như thể bà đã nhìn thấy cô ấy ở đâu đó.

Nụ cười trên môi Lâm Hương Giang có chút gượng gạo, bất chợt nghĩ đến thông báo mất tích mà Hà Tuấn Khoa đã treo trước kia.

Sau khi trở về cô nghe người ta nói Hà Tuấn Khoa gần đây mới gỡ thông báo người mất tích xuống, như vậy có nghĩa là anh đã treo thông báo đó trong suốt hai năm, cho đến khi cô xuất hiện.

Khỏi phải đoán, lỡ như cô mãi vẫn không xuất hiện thì thông báo mất tích kia sẽ treo mãi ở đó.

Sự quyết tâm và sức chịu đựng của người đàn ông này thực đáng khâm phục.

Phu nhân Hoàng Lê chắc là đã nhìn thấy thông báo mất tích của cô nên mới cảm thấy cô quen mắt.

“Có lẽ là bác có duyên nhìn thấy con lúc nhỏ.” Lâm Hương Giang đáp.

Phu nhân Hoàng Lê nhất thời không thể nhớ ra mình đã gặp cô ở đâu, nên cũng đành cười cười, đáp: “Chắc là vậy”

“Nhà họ Nguyễn tìm được con về đúng là may mắn. Con không biết đâu, anh trai con không bao giờ ngừng tìm kiếm con, giờ đây cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi”

Lâm Hương Giang cười mỉm, không trả lời “Trước đây anh trai con vì tìm kiếm con mà làm lỡ mất đại sự cả đời. Bây giờ con quay về rồi, anh con cũng nên tính đến chuyện hạnh phúc của mình đi thôi, con nói có phải không?”

“Ùm, vâng ..” Lâm Hương Giang rũ mắt xuống, nhấp một ngụm rượu.

Phu nhân Hoàng Lê đột nhiên nằm lấy tay cô, vô cùng nhiệt tình nói: “Cao Ánh à, bác thấy con cũng không lớn hơn Cẩm Ly bao nhiêu, khi nào có thời gian bác sẽ bảo nó đến tìm con đi chơi nhiều hơn.”

Tìm cô đi chơi? E là đi tìm Nguyễn Cao Cường thì có.

“Bình thường con cũng không có nhiều thời gian rảnh, con phải ở trong phòng nghiên cứu điều chế nước hoa… “

“Vậy thì càng tốt. Để Cẩm Ly đến học hỏi con một chút. Con bé cũng quan tâm đến việc điều chế nước hoa.”

“Chuyện này ..” Lâm Hương Giang đang định từ chối thì trong phòng khách cách đó không xa xảy ra náo loạn.

Mọi người đều qua xem, chỉ nghe tiếng Hoàng Lê Cẩm Ly giận dữ mắng: “Tay chân vụng về, có biết làm việc hay không vậy!”

Phu nhân Hoàng Lê nhanh chóng lo lảng, vội bước qua, Lâm Hương Giang cũng cùng theo qua.

Đó là khi một người phục vụ bưng rượu thời vụ, bất cẩn làm đổ rượu vào váy của Hoàng Lê Cẩm Ly!

Vì tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà Hoàng Lê, bọn họ sợ người giúp việc không đủ nên tạm thời thuê thêm mấy người phục vụ đến giúp.

Lúc này, Hoàng Lê Cẩm Ly tức đến không chịu được, chiếc váy công chúa màu trắng có giá trị của cô bị rượu vấy bẩn một mảng, trông nhếch nhác hết sức.

Người nữ phục vụ đó vô cùng hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, tay chân luống cuống định lau giúp Cẩm Ly, miệng liên tục nói xin lỗi: ¡, xin lỗi, tôi không có cố Tay người nữ phục vụ chưa kịp đưa sang thì đã bị Hoàng Lê Cẩm Ly hất mạnh ra, tiếp sau đó liền giơ tay tát nữ phục vụ một cái, người phục vụ đó ngã nhào xuống đất, toàn bộ rượu bưng trên tay đều đổ vỡ cả!

Mấy người chứng kiến ai cũng sửng sốt, nhưng không người nào dám lên tiếng nói giúp cho cô phục vụ.

Lâm Hương Giang nhìn kỹ người nhân viên đó mấy lần, sau khi nhận ra cô ta là ai, trong lòng rất bất ngờ. Cô ta không phải là vị cô chủ họ Đào đó sao?

Cô vô thức nhìn sang Nguyễn Cao Cường, chỉ thấy anh ấy trầm mặc, hàng mày nhíu chặt, nhìn chăm chằm vào người phụ nữ vô cùng thảm hại và nhỏ bé trên sàn nhà Đào Hương Vi tuy cúi đầu nhưng có thể cảm nhận được, người đàn ông đứng bên cạnh Hoàng Lê Cẩm Ly ánh mắt bức người, trong lòng cô ta như có áp lực đè xuống.

Không ngờ lại bị anh ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình, cô ta bỗng có cảm giác thẹn quá hóa giận.

Hoàng Lê Cẩm Ly rất bực mình, đương nhiên không thể cứ thế bỏ qua được.