Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 265



Chương 265: Đứa con hoang mà cô đem về đây

Lâm Thanh Dương ôm lấy người mẹ xinh đẹp của mình, cảm giác ở trong lòng mẹ thật ấm áp.

“Mẹ, mẹ đừng rời khỏi con nữa được không?” Cậu bé từ trong vòng tay cô ngẩng đầu ngước nhìn cô.

Lâm Hương Giang ở một bên mượn ánh đèn ngủ nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống Hà Tuấn Khoa của con trai, dưới ánh sáng mờ ảo, một nỗi buồn khó nhận ra lướt qua đáy mắt cô.

Cô không thể đưa ra bất kì lời hứa nào, thật ra việc tối hôm nay cô đồng ý đưa con trở về đã nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cô rồi Lâm Hương Giang nên nhắn tâm từ chối bọn họ, không thể có thêm bất kì tiếp xúc liên lạc nào, thế nhưng trái tim cô lại không phải là tường đồng cứng ngắt, cô không cách nào thờ ơ với con được.

Để cô buông thả lần này, để cô ở cùng và chăm sóc con trai vài ngày rồi cô sẽ đưa con đi.

Được vuốt ve tấm lưng của con trai, nó đã cao lớn hơn rất nhiều, nhưng trên người nó lại quá ít thịt và quá gầy.

“Ba của con không cho con ăn no sao?

Sao con lại không mập lên chút thịt nào vậy?”

“Mẹ không có bên cạnh, con không có tâm trạng ăn uống gì cả” Là bởi vì quá nhớ cô đó.

Hương Giang kìm lòng im lặng, đều là lỗi của cô Sờ tới chiếc vòng trên tay cậu bé, trông giống một chiếc đồng hồ nhưng lại không giống đồng hồ lắm, cô bối rối hỏi: “Con đeo cái vòng gì trên tay vậy?”

Đôi mắt Lâm Thanh Dương lấp lánh: “Cái này à… là do ba nhờ người ta làm đồng hồ điện thoại cho con, con có thể dùng cái này để gọi điện thoại cho ba, mẹ có muốn gọi điện thoại cho ba không?”

Hóa ra là đồng hồ thông minh, cô không hỏi gì thêm nữa, vội vàng nói: “Không đâu, chắc là ba sắp ngủ rồi, không nên làm phiền ba đâu con.”

Hà Tuấn Khoa nghe được Lâm Hương Giang hỏi về chiếc vòng tay, trong lòng anh căng thẳng, còn sợ bị cô nhìn ra manh mối, rồi anh nghe được cô từ chối, lồng ngực anh như bị thứ gì đó chặn lại chán nản vô cùng.

Lâm Hương Giang không hỏi nhiều thêm, xoa xoa đầu con trai: “Ngủ đi con”

“Mẹ, vậy thì mẹ đừng đi nhé, đừng bỏ lại con và ba” Lâm Thanh Dương lại một lần nữa ôm chặt lấy cô.

Hương Giang không lên tiếng, cô võ nhẹ vào lưng con trai dỗ cậu bé ngủ như ngày còn bé, nhưng ánh mắt của cô lại rơi ra ngoài cửa sổ, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Có lẽ là vì nằm trong vòng tay mẹ nên Lâm Thanh Dương ngủ rất nhanh và ngủ rất sâu.

Hà Tuấn Khoa nghe thấy tiếng con trai hít thở hi ngủ sâu, lông mày anh nhíu chặt lại, thằng nhóc con vậy mà lại ngủ ngon lành!

Đêm nay, có người đàn ông nào đó bị mất ngủ, đặc biệt là khi nghĩ về hình dáng của cô trong bộ váy ngủ, càng nghĩ càng cảm thấy khô cổ họng, ngọn lửa ở bụng dưới không thể nào dập tắt được, cho nên anh đi tâm nước lạnh.

Sau một hồi trẫn trọc như vậy, anh càng không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, tiệm hoa trước đây đã liên lạc gọi điện thoại lại cho cô, mời cô đi xem vùng nguyên liệu hoa tươi.

Nếu là như vậy, thì hôm nay cô không thể chăm sóc con trai được rồi, chỉ có thể để cậu bé đợi ở nhà Nguyễn Cao thôi.

Sáng sớm, cô đưa con trai đến nhà ăn để ăn sáng, thuận tiện chào ông nội một tiếng “Ông nội, chào buổi sáng” Lâm Hương Giang dẫn con trai vào, cười tít mắt chào hỏi ông.

Đổi lại là ngày bình thường, cô có thể sẽ không niềm nở đến như vậy, hơn nữa ngày thường ông ấy đối với cô cũng có thành kiến rất lớn, đối xử với cô không yêu thương cũng không quan tâm.

Nhiều lúc cô cũng nghỉ ngờ rằng ông ấy đã hối hận khi nhận lại cô cháu gái này.

Nguyễn Cao Khải liếc nhìn hai mẹ con, quả nhiên không đáp lại.

Chuyện Lâm Hương Giang đưa con trai về nhà Nguyễn Cao, sớm đã có người báo lại cho ông ấy, đừng thấy bình thường ông ấy không hỏi gì, nhưng thật ra bất kỳ chuyện gì trong cái nhà Nguyễn Cao này cũng đừng nghĩ là giấu được ông ấy.

“Thanh Dương, qua đó gọi ông cố đi.”

Lâm Hương Giang kéo tay con trai đến trước mặt Nguyễn Cao Cường “Ông cố” Lâm Thanh Dương hét lên một tiếng.

Cuối cùng thì Nguyễn Cao Khải cũng dời ánh nhìn sang hai mẹ con bọn họ, ánh mắt ông ấy lạnh lùng sắc bén nhìn chăm chằm vào Lâm Thanh Dương, những đứa trẻ bình thường nhìn thấy ông như vậy đều sẽ bị dọa chết kiếp, nhưng đứa trẻ trước mặt lại không sợ ông tí nào, nó còn đứng đối diện với ông.

Đôi mắt đục ngầu của Nguyễn Cao Khải nheo lại: “Đây là con cái nhà ai?”

Chuyện của Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa trước kia, đã có người báo cáo lại với Nguyễn Cao Khải, bây giờ ông ấy muốn nghe xem chính miệng cô nói như thế nào.

“Thằng bé..”

“Con tên là Lâm Thanh Dương, đó là mẹ của con” Cậu bé nhanh hơn cô một bước.

Nguyễn Cao Khải liếc mắt về phía cô, chế nhạo nói: “Người còn chưa gả đi, mà từ khi nào cháu lại sinh ra đứa con lớn như vậy rồi hả?”

Nhận lại cô thật là một điều đáng xấu hổ với nhà Nguyễn Cao.

Lâm Hương Giang cau mày, đã là thời đại nào rồi chứ, ai nói là con gái chưa gả chồng thì không được sinh con chứ?

Nhưng mà ý nghĩ của ông lão này chính là cổ hủ lạc hậu như vậy, không nhất thiết phải tranh luận thêm với ông ấy làm gì, dù sao thì hôm nay cô cũng sẽ để con trai ở lại đây.

“Cháu chỉ là tạm thời làm mẹ của cậu bé thôi”

Nguyễn Cao Cường càng cảm thấy buồn cười: “Tạm thời? Nói như vậy thì đứa trẻ này không phải do cô sinh ra?”

“Cháu đương nhiên là do mẹ sinh ra!”

Lâm Thanh Dương lớn giọng nói.

Lâm Hương Giang không muốn thảo luận thêm về vấn đề này, cô kéo con trai ngồi xuống bàn ăn.

“Ông nội, hôm nay cháu có việc bận, để Thanh Dương hôm nay ở nhà bầu bạn cùng ông nha”

“Nhà ông đơn độc, không cần ai bầu bạn cả” Nguyễn Cao Khải không chút do dự mà từ chối.

“Vậy… thì ông bầu bạn với thắng bé”

Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải nghiêm nghị: “Tôi không chăm con nít”

“Ông cố, con rất dễ chăm, con không khóc không nháo, tự biết ăn cơm, cũng tự biết chơi một mình, tuyệt đối không làm phiền đến ông đâu ạ”

Lâm Thanh Dương muốn được đi cùng mẹ, nhưng cậu bé biết rằng mẹ cần phải làm việc, bây giờ có thể ở bên cạnh mẹ đã là rất tốt rồi.

“Tôi không phải ông cố của cậu, đừng có gọi làm tôi già đi”

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của ông lão, Lâm Hương Giang thiếu chút muốn khiếu nại, xem ra ông lão vẫn chưa nhận mình già.

“Vậy con gọi ông là ông nội lớn nhé?” Cơ thể nhỏ bé của Lâm Thanh Dương xoay lại Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Cường càng trở nên khó coi…

Lâm Hương Giang vẫn để con trai ở lại nhà Nguyễn Cao, cô cùng giáo viên đi đến vùng hoa tươi.

Ở khu vực hoa tươi đi hết hơn nửa ngày, chất lượng hoa được trồng ở nơi đây khá tốt, có thể chọn dùng làm nguyên liệu cho nước hoa.

Cuộc họp này, Lâm Hương Giang đang thương lượng với người phụ trách khu vực hoa tươi về vấn đề cung ứng hoa, thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên.

Cô chỉ có thể nghe điện thoại trước, là điện thoại từ nhà Nguyễn Cao gọi đến, lẽ nào là con trai cô có chuyện gì sao?

“Alo?” Sau khi nghe máy cô mới cuộc gọi này đến từ chị Khánh.

“Cô Ánh, cô mau trở về đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi”

Lâm Hương Giang cảm thấy lo lắng: “Thanh Dương thế nào rồi?” Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là con trai cô.

“Cậu bé không sao, nhưng là chuyện này lết có liên quan đến cậu bé, cô trở về thì sẽ biết thôi, ông chủ đang rất tức giận”

Khi nghe được điều này, Lâm Hương Giang đoán rằng là con trai của mình ở nhà Nguyễn Cao đã gây ra chuyện gì đó chọc giận ông lão.

Việc cung ứng hoa chỉ có thể tạm gác lại một bên, cô vội vàng trở về nhà Nguyễn Cao.

Gấp gáp trở về, vừa bước vào phòng khách cô liền nhìn thấy khuôn mặt già nua lạnh lùng của Nguyễn Cao Khải đang tức giận, còn con trai cô thì đang ngồi bên còn lại cúi gãm mặt.

“Thanh Dương, chuyện gì vậy con? Con đã gây ra chuyện gì sao?” Lâm Hương Giang vội đến phạt con, cô sợ ông nội nóng tính sẽ gọi người tới nghiêm phạt con trai cô.

Khi cô dựa đến gần mới phát hiện ra thằng bé đã ngủ gật nên gục đầu xuống!

Nhất thời cười ra nước mắt, cô còn nghĩ là cậu bé bị ông nội trách phạt rồi chứ.

“Mẹ, mẹ về rồi? Con… con không cẩn thận làm vỡ cái bình hoa này rồi, ông nội lớn muốn con đền tiền.”

“Bình hoa? Bình hoa gì chứ?”

“Là bình hoa từ thời nhà Đường có giá hai trăm tám mươi tỷ mà tôi đã mua từ một cuộc đấu giá, mà thằng nhóc này đã làm vỡ của tôi rồi! Cô nói xem nó có nên đền tiền lại cho tôi không?” Nguyễn Cao Cường nghĩ đến chiếc bình hoa bị vỡ, những mảnh vỡ đó mỗi mảnh đều là tiền đó!

Lâm Hương Giang sửng sốt, nói như vậy là con trai cô đã làm vỡ bình hoa cổ của ông lão.

Hít một hơi thật sâu và xoa dịu cảm xúc: “Tại sao con lại làm vỡ bình hoa của ông vậy?”

“Con không cố ý đâu, cái bình hoa quý như vậy sao lại để bên cạnh cầu thang chứ?”

Lâm Thanh Dương mang vẻ mặt đầy khó hiểu, để bình hoa ở vị trí như vậy không sợ người ta làm vỡ sao?

“Làm sai rồi mà còn lý do? Đây chính là đứa con hoang mà cô đem về sao!” Nguyễn Cao Khải tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh.