Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 269



Chương 269: Biến mất khỏi mắt tôi

“Hà Tuấn Khoai Tôi nói rồi tôi không khám, cho dù bác sĩ có đến đây trói tôi, tôi cũng không phối hợp đâu!” Lâm Hương Giang không có cách nào có thể thoát khỏi anh, vừa lo vừa giận mắng anh.

Hà Tuấn Khoa đi phía trước nghe cô nói như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì lòng bàn tay to lớn của anh đã ôm lấy cô rồi ấn cô vào tường hành lang.

“Tại sao không muốn khám bệnh? Em sợ cái gì? Hay là em đang trốn tránh cái gì hả?”

Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tiến lại gần cô, và đôi mắt đại bàng sâu thẳm sắc bén của anh nhìn thẳng vào cô.

Hơi thở của Lâm Hương Giang trở nên gấp gáp, cô nhìn anh chằm chằm không nói lời nào, lưng áp vào bức tường lạnh lẽo.

Khi hơi thở của cô dịu lại một chút, cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhưng ánh mắt của Hà Tuấn Khoa quá sắc bén, cô cảm thấy da đầu ngứa ran…

Một lúc sau, sau khi cô kìm nén lại được sự căng thẳng trong người, cô giả vờ bình tĩnh.

“Thật nực cười, tôi có gì mà phải trốn tránh chứ, tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian, tôi rất khỏe, không có vấn đề gì cả”

“Em quên cả anh và con trai của mình mà em nói là không có vấn đề?’ Hà Tuấn Khoa trầm giọng chậm rãi nói, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi?

Lâm Hương Giang mím môi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Một lúc sau, cô hít sâu: “Được, vậy tôi sẽ đi kiểm tra với anh, nếu như kết quả kiểm tra không có vấn đề gì thì đừng lấy cớ này để chọc phá cuộc sống sau này của tôi nữa.”

Đôi mắt Hà Tuấn Khoa ngưng tụ, nằm lấy cổ tay cô dẫn cô vào phòng bác sĩ.

Hà Tuấn Khoa đã từng liên hệ với vị bác sĩ này trước đó nên khi anh dẫn Lâm Hương Giang vào, vị bác sĩ đó đã biết được ý định của anh và lập tức sắp xếp cho cô đi khám.

Lần này Lâm Hương Giang rất hợp tác và không nói lời nào trong suốt quá trình khám bệnh, bác sĩ yêu cầu làm gì cô cũng đều làm theo.

Sau một loạt kiểm tra, cả hai đang chờ đợi kết quả thì trong thời gian đó họ lại rơi vào trầm mặc.

Lâm Hương Giang rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh luôn hướng về phía cô.

Không biết là mất bao lâu, bác sĩ mới xuất hiện kèm theo kết quả khám bệnh.

Hà Tuấn Khoa lập tức nhìn sang, mặc dù không hỏi nhưng bác sĩ đã biết anh rất nóng lòng muốn biết kết quả Tay Lâm Hương Giang vô thức nảm chặt ghế ngồi, không nhìn thấy bác sĩ, nhưng trái tim của cô đã nhấc bổng lên rồi…

Bác sĩ ngồi xuống liếc nhìn bọn họ, rồi nói: “Kết quả ra rồi, từ trong báo cáo kiểm tra cho thấy… não của cô Nguyễn Cao đây không có vấn đề gì cả.”

Một câu nói đã khiến hai người có những thay đổi cảm xúc khác nhau.

Hà Tuấn Khoa nhíu chặt chân mày, ánh mắt bất ngờ không thể tin được.

Thần kinh căng thẳng của Lâm Hương Giang cũng dịu bớt, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu như cô Nguyễn Cao đây thật sự đã bị trúng đạn hai năm trước, thì bây giờ xem ra việc điều trị đã rất thành công, không để lại di chứng gì” Bác sĩ nói.

“Nhưng mà cô ấy mất trí nhớ! Cô ấy quên hết mọi chuyện trước đây, bao gồm cả người mà cô ấy yêu nhất!” Hà Tuấn Khoa đột nhiên lạnh lùng nói.

Lâm Hương Giang liếc nhìn anh mà tâm trạng có chút thăng trầm, cái gì mà người cô yêu nhất? Không phải là đang nói anh ta đó chứ?

Bác sĩ cau mày: “Điểm này tôi cũng rất phân vân, tôi đã điều trị cho rất nhiều bệnh nhân và đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp như cô Nguyễn Cao đây”

“Là ý gì?” Hà Tuấn Khoa sau khi nghe bác sĩ nói xong liền hỏi lại.

Dáng vẻ của bác sĩ giống như là đã gặp phải vấn đề nan giải ngàn năm hiếm gặp vậy: “Nói cách khác, không có vấn đề nào được phát hiện, nhưng cô ấy lại mất trí nhớ, trừ khi.

Trừ khi cái gì?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn chãm chẵm vào vị bác sĩ, ông ấy không thể nói một câu liền mạch sao?

Vị bác sĩ nhìn Lâm Hương Giang, ánh mắt dò xét khiến cô trở nên lo lắng, không phải là kiểm tra ra được là cô giả vờ mất trí nhớ đó chứ?

“Trừ khi là lúc cô ấy bị thương đã có vấn đề rồi, nhưng mà đã trị khỏi, vết thương ở não của cô ấy đã lành, những vấn đề còn lại không giải quyết được, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống, nếu như những kí ức đó không quan trọng, thì không cần cố lấy lại chúng.”

“Cô ấy đã quên con trai và chồng của mình, ông nói xem có quan trọng không?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng liếc mắt, trên người mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Bác sĩ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, ông trầm ngâm nói: “Tình trạng bệnh này, trước mắt vẫn chưa có cách chữa trị dứt điểm, nhưng mà trong cuộc sống hằng ngày, cậu có thể trò chuyện nhiều hơn với cô ấy về quá khứ, hoặc tái hiện lại khung cảnh, đưa cô ấy đến những nơi mà trước đây cô ấy từng đến, hoặc làm điều gì có ý nghĩa hơn, có thể gợi lại một số kỉ niệm trong não của cô ấy”

Lâm Hương Giang sau khi nghe lời khuyên của bác sĩ thì đứng dậy: “Đừng làm những điều không cần thiết này, tôi nói rồi, tôi không có vấn đề gì cả, tôi không cần điều trị hay gặp bác sĩ gì cả”

Cô nói xong liền rời khỏi bệnh viện.

Cô vừa mới bước ra, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân, cô bị người đẳng sau bắt lấy.

“Tổng giám đốc Khoa, anh đã nghe lời bác sĩ nói rồi, tôi không có vấn đề gì cả, vừa rồi anh cũng hứa là nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì thì anh sẽ không quấy rầy tôi nữa mà.”

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, rồi nói: “Cho nên có phải là bây giờ anh nên thả tôi ra không? Biến mất khỏi mắt tôi?”

Đôi môi mỏng của Hà Tuấn Khoa lạnh lùng cong lên: “Anh đồng ý với em khi nào?”

“Anh… anh muốn lật lọng?” Cô không thể không tức giận.

“Là em nhớ sai anh nào đâu có đồng ý với em, còn nói là não không có vấn đề, sao lại quên nhanh như vậy chứ?”

Sau khi nghĩ kĩ lại, dường như là anh không có đồng ý với cô…cho nên là cô ngốc nghếch bị lừa rồi?

“Được, dù anh có không đồng ý, thì những kiểm tra nên làm tôi cũng đã hợp tác rồi, sự thật chứng minh là tôi không bị mất trí nhớ, tôi là cô chủ nhà Nguyễn Cao chứ không phải là Lâm Hương Giang gì đó, có phải là anh nên ngừng quấy rối tôi không?”

Khi cô nói xong, thì khuôn mặt tuấn tú của Hà Tuấn Khoa lập tức lạnh đi, một cỗ lạnh lẽo mạnh mẽ ập đến, cằm của cô cảm thấy đau đớn, anh siết chặt quai hàm của cô!

Khuôn mặt lạnh như dao tiến lại gần cô, bờ môi mỏng thốt lên từng chữ: “Em nói anh đang quấy rối em sao?”

“Lẽ nào không phải sao?”

Bắt gặp ánh mắt đen huyền của anh, bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lại rất hồi hộp.

“Ha… Vậy thì em có dám là xét nghiệm quan hệ cha con, xác định mối quan hệ giữa anh với em và con trai của của chúng ta là mối qua hệ gì không?” Hà Tuấn Khoa nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mơ hồ giận dữ.

Lâm Hương Giang hô hấp khó khăn, ánh mắt lóe lên, cô thô bạo đẩy anh ra.

*Tôi sẽ không làm thêm giám định gì nữa cả, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh! “Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Hà Tuấn Khoa không giữ cô lại kịp, anh cảm thấy bóng lưng khi rời đi của cô giống như đang chạy trốn vậy?

Người phụ nữ này nhất định có vấn đề?

Lâm Hương Giang gần như rời khỏi bệnh viện bằng cách chạy, cô sợ rằng Hà Tuấn Khoa sẽ đuổi kịp và bắt cô phải làm kiểm tra quan hệ cha con.

Cô và Thanh Dương có quan hệ mẹ con và Hà Tuấn Khoa là cha đẻ của đứa trẻ, chỉ cần làm xét nghiệm thì cô sẽ không còn cách nào để tiếp tục khăng khăng rằng mình không phải là Lâm Hương Giang nữa.

Cô không nên mềm lòng đem con trai đến bên cạnh mình, nếu không thì sẽ không có tình trạng như ngày hôm nay.

Lâm Hương Giang thật sự sợ rằng Hà Tuấn Khoa sẽ lại làm ra chuyện gì đó… Cô sợ rằng mình sẽ khó mà giữ được bí mật này.

Lâm Hương Giang nghĩ rằng sau khi kiểm tra, thì Hà Tuấn Khoa tạm thời sẽ biến mất một thời gian và sẽ không tìm tới cô nhanh như vậy.

Không ngờ chỉ sau một ngày , anh lại chặn cô lại.

Cô đã ở phòng thí nghiệm vả ngày và chỉ trở về vào ban đêm chỉ để tránh mặt anh.

Nhưng khi trở về nhà, cô thấy một chiếc ô tô đen đậu trước cửa, trên xe có một người đàn ông dáng người mảnh mai.

Làn khói thuốc chập chờn giữa những ngón tay đan khít của anh ta, nhìn tư thế đó chắc là anh ta đang đợi người. Và cô chính là người mà anh ta đợi.