Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 306



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 306: Người chăm sóc anh chỉ có thể là em

Lâm Hương Giang quay đầu sang nhìn người đàn ông trước mặt mình, chẳng hiểu sao càng nhìn lại càng thấy anh giống một đứa bé, nếu không trêu chọc thì kiểu gì cũng Sẽ gây sự chú ý.

Mỗi việc đơn giản là cầm thuốc lên để uống thôi mà cũng phải để cô làm.

“Bà Hà, anh không thích nghe câu này của em, sức khỏe anh có vấn đề thế này là tại em, em đừng có mà trốn tránh trách nhiệm” Anh hơi bất mãn.

“Em có trốn tránh trách nhiệm gì đâu!”

Oan cho cô quá rồi!

“Sức khỏe của anh giảm sút là tại em, vậy em phải chịu trách nhiệm vì chuyện này chứ?” Hà Tuấn Khoa nhìn cô với ánh mắt tâm thúy.

“Anh muốn em phải chịu trách ni nào đây?” Sao cô cứ có cảm giác câu nói này của anh hơi là lạ, gì mà tại cô nên sức.

khỏe mới kém đi chứ?

Anh bất ngờ túm lấy tay cô, sau đó kéo mạnh cả người cô đến trước mặt mình, khẽ nâng cảm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em phải luôn bên cạnh anh để chăm sóc cho anh, không được rời đi đâu hết”

Nghe anh nói thì có vẻ như không hề muốn rời khỏi cô chút nào, nhưng những lúc.

cô không ở cạnh anh, anh cũng chẳng thiếu người chăm sóc, chẳng hạn như cô An Thu Huyền gì đó vậy.

“Em sợ em sẽ chăm sóc anh không đủ thế chu đáo..”

“Không cần, chỉ cần em ngoan ngoãn ở cạnh anh là được, biết đâu anh lại không cần uống thuốc mà lại hết bệnh thì sao?” Anh mỉm cười nói.

“Làm gì có chuyện thần kỳ như vậy chứ, em có phải là thuốc tiên đâu”

“Đối với anh mà nói thì em chính là thuốc tiên đấy, em chưa biết điều đó à?”

Anh nói hết câu thì nâng cäm cô lên, rồi cúi đầu định hôn cô.

Nhưng cô lại mở to mắt ra, đưa thuốc đến bên miệng anh: “Anh cứ uống thuốc trước đi đã rồi nói”

Suýt nữa thì có thể hôn được đôi môi mềm mại của cô rồi, cảm giác đồ đến miệng còn rơi khiến anh cảm thấy không cam tâm: “Để anh hôn một cái rồi anh sẽ uống thuốc.”

Lâm Hương Giang thấy dở khóc dở cười, thế này là anh chán sống rồi đấy à?

“Ngoan, đừng quấy nữa, anh uống hết thuốc đi đã” Bây giờ lại còn phải dỗ dành nữa, nếu không thì chắc anh sẽ không chịu uống thuốc mất.

“Vậy anh uống hết rồi thì em cho anh hôn một cái né?”

“Ờ..” Đúng là cô không chú ý đến anh quá nhiều thật, cô vội vàng cười với anh: “Loại tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ mà anh dùng em đã ngửi thử rồi, cách điều chế ấy không có quá nhiều hiệu quả đâu, để em điều chế cho anh loại tinh dầu có hiệu quả hơn nhé.

Anh thích không?”

“Điều chế riêng cho anh à?” Hiếm lắm mới thấy cô làm gì đó giành riêng cho anh.

“Vâng, đúng vậy”

Hà Tuấn Khoa cúi đầu, ghé sát trán anh vào trán cô, hạ thấp tông giọng xuống, nói bằng giọng điệu quyến rũ: “Vậy thì em phải nhanh lên đấy, những đêm em không ngủ cùng anh, anh lại mất ngủ rồi”

Lâm Hương Giang không biết nói gì, từ khi chuyển vào nhà này, đã có đêm nào là cô không trở về nhà để ngủ đâu.

Thậm chí anh còn chuẩn bị cả một phòng thí nghiệm riêng cho cô ở căn nhà này, anh chỉ ước gì cô sẽ không bao giờ ra ngoài mà ngày nào cũng ở nhà với anh thôi.

Thoáng cái, hai ngày cuối tuần đã trôi qua, Lâm Thanh Dương lại phải trở về đi học.

Cậu bé ôm chân mẹ mình, ra vẻ đáng thương: “Mẹ ơi, con muốn ở đây sống với mẹ cơ, mẹ giúp con làm thủ tục chuyển trường, để con ở đây được không?”

Lâm Hương Giang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cảm thấy lời đề nghị này cũng không tệ.

“Không được” Đúng lúc này, Hà Tuấn Khoa lại lên tiếng gạt bỏ ý kiến của con trai.

“Tại sao lại không được? Bố có thể ở đây với mẹ, vậy tại sao con lại không được chuyển trường chứ?” Lâm Thanh Dương trừng mắt với bố ruột, tức giận nói.

“Bố ở với vợ mình là chuyện đương nhiên, sau này con cũng có thể ở với vợ của con”

Hà Tuấn Khoa nói với vẻ rất nghiêm trang.

“Nhưng mà đây là mẹ của con mài”

“Bây giờ con đã lên bảy rồi, phải học được cách sống độc lập, không tể ỷ lại vào mẹ mình nữa!” Anh đã nói về vấn đề này rất nhiều lần rồi, nhưng thãng nhóc con này vẫn cứ khăng khăng dính lấy người phụ nữ của anh mãi thôi.

Lâm Thanh Dương đành buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Mẹ cũng không đồng ý chuyển trường cho con à?”

Lâm Hương Giang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không hẳn là không đồng ý, mẹ chỉ cảm thấy trường con đang học cũng là một ngôi trường rất tốt “Hừ, con hiểu rồi, hai người thấy con chướng mắt chứ gì. Hai người chỉ muốn sống ở thế giới riêng chỉ có hai người mà thôi!”

Lâm Thanh Dương không để cô nói hết câu thì đã ngất lời.

“Con đã học được cách sống độc lập từ lâu rồi, không cần phải nhìn hai người suốt cả ngày nữa đâu!” Lâm Thanh Dương hất gương mặt nhỏ nhắn của mình lên, có vẻ khá lạnh lùng.

“Hôm nay hai người lạnh lùng với con như vậy, sau này đừng có mà hối hận đấy!”

Lâm Thanh Dương nói xong câu đó, đeo chiếc cặp sách in hình Pikachu của mình lên lưng rồi quay người đi đến xe ô tô đang đợi mình.

“Thanh Dương..” Lâm Hương Giang còn muốn nói với cậu bé mấy câu, không biết cậu nhóc này có giận thật hay không.

Trước lúc đóng cửa xe ô tô lại, Lâm Thanh Dương nói với cô câu cuối cùng: “Mẹ, con đi đây, mẹ đừng có nhớ con quá đấy nhé”

Trong chốc lát, xe đã nổ máy, rời đi. Lâm Hương Giang thâm cảm thán một câu, con trai trưởng thành rồi, sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ phải rời khỏi cô, cả cô và cậu bé đều phải học cách sống độc lập.

Con trai cô vừa rời đi thì An Thu Huyền liền xuất hiện.

“Anh Tuấn Khoa, em đến đón anh đi đến công ty ạ” An Thu Huyền xuống xe, đi thẳng đến trước mặt hai người *Chị Hương Giang, chị đến tiễn anh Tuấn Khoa ra ngoài ạ? Hai người ngọt ngào thật đấy!” An Thu Huyền cố gắng hết sức để che giấu đi sự ghen ghét trong sâu thẳm trái tim cô ta.

Lâm Hương Giang nhíu mày lại, sao lần nào nghe thấy An Thu Huyền gọi cô là chị Hương Giang, cô cũng thấy nối hết cả da gà lên thế nhỉ? Mà cô nàng này, mới sáng sớm đã chạy đến đây rồi, xem ra cũng làm tròn công việc trợ lý đấy chứ.

“Trợ lý cá nhân của anh đến đón anh rồi kìa, anh chưa đi làm đi à?” Cô chuyển tầm mắt, nhìn về phía Hà Tuấn Khoa với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ánh mắt anh nhìn vào cô lại tối hơn một chút, anh biết rõ vì sao cô lại cố ý nói hai chữ “cá nhân” kia rồi.

“Thắt cà vạt hộ anh đi” Anh không hề khách sáo đưa ra yêu cầu.

Lâm Hương Giang nhìn chiếc cà vạt mà anh đưa cho mình, nãy giờ anh vẫn luôn cầm chiếc cà vạt ấy trên tay là vì đợi cô thắt giúp anh à?

Cô mỉm cười, nhận lấy cà vạt rồi thắt giúp anh An Thu Huyền đứng bên cạnh, thấy hai người thắm thiết với nhau như vậy, ánh mắt cô ta hiện rõ sự sắc lạnh, nhưng ngoài mặt thì cô ta vẫn còn cười hì hì, ra vẻ rất hâm mộ ỉ ời: “Trước kia em cũng từng muốn giúp anh Tuấn Khoa thắt cà vạt, nhưng anh ấy cứ từ chối mãi. Giờ mới biết, hóa ra là anh ấy muốn để chị Hương Giang thắt cho.”

“Chị Hương Giang quay về rồi, tốt thật đấy, bây giờ có người chăm sóc cho anh Tuấn Khoa, thân là trợ lý như em, cũng đỡ khổ hơn phần nào”

Lúc này Lâm Hương Giang đang thắt cà vạt giúp Hà Tuấn Khoa, nghe An Hiên Hiên nói vậy thì cô quay sang nhìn cô ta, cười khẩy rồi nói: “Cô không nên nói như vậy, trước giờ cô vẫn luôn là người chăm sóc anh ấy mà, sau này chắc cũng phải làm phiền cô chăm sóc… Á…

Lâm Hương Giang còn nói chưa hết câu thì Hà Tuấn Khoa đã bất ngờ cúi đầu xuống, cản mạnh vào môi cô một nhát.

Lâm Hương Giang bị đau, che miệng lại, quay sang nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Sao tự nhiên anh lại căn em?”

Vẻ mặt điển trai của Hà Tuấn Khoa trầm xuống, cả người toát ra khí thế khiếp người, ngay cả giọng điệu của anh cũng tỏ rõ sự nguy hiểm: “Em không được giao anh cho.

người phụ nữ nào khác, em là vợ anh, người chăm sóc anh cũng chỉ có thế là em mà thôi.”

Cô cũng chỉ nói thế với An Thu Huyền thôi mà, sao anh lại tỏ vẻ nghiêm túc thế làm gì? Lại còn cắn cô nữa!

Anh nâng cằm cô lên, hạ thấp giọng xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu em còn dám nói những câu như thế nữa thì anh sẽ cắn em tiếp đấy.

Lâm Hương Giang hít sâu một hơi, người đàn ông này biến thành chó rồi đấy à?

An Thu Huyền nhận ra mình đã bị coi như không khí, anh hoàn toàn không để ý đến sự †ồn tại của cô ta.

Cô ta không ngờ rằng anh lại có thái độ bá đạo như vậy đối với Lâm Hương Giang, nhưng sự bá đạo ấy lại chính là sự chiếm hữu và yêu chiều đến cùng cực.

Tâm trí cô ta ngập tràn sự ghen ghét…