Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 308



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 308: Anh có biết người phụ nữ này là ai không

Mặc dù đang là giữa ban ngày nhưng Lâm Hương Giang lại thấy nơi này rất u ám, sợ đến mức sởn hết cả gai ốc, lạnh hết cả sống lưng.

Có lẽ đây là một tòa nhà kiểu Châu Âu bị bỏ hoang của nhà họ Nguyễn, không có gì phải sợ cả, phải tìm con chó ngu ngốc kia bằng được, việc quan trọng nhất là phải tìm lại được tài liệu đã.

Chỉ trong chớp mắt, chú chó phốc sóc kia đã nhảy thẳng vào tòa nhà Châu Âu đẳng trước, phản xạ đầu tiên của Lâm Hương.

Giang là định đuổi theo nó vào tòa nhà đó, nhưng sau khi nhìn thấy cánh cửa mở ra không lý do của tòa nhà đó, cô vội vàng dừng lại.

Nơi này thật sự rất đáng sợ, cô không dám bước vào đó dù chỉ là một bước.

“Con chó ngu ngốc kia, mày thích ăn túi tài liệu đấy như vậy thì tao cho mày ăn đấy!”

Chạy đuổi bắt cả buổi khiến cô cảm thấy rất mệt, cũng may là cô cũng nhớ công thức rồi, cô không muốn cãi nhau với con chó kia nữa.

Đúng lúc cô quay người, định rời đi thì trong tòa nhà có tiếng nói chuyện: “Ai đến đây vậy?”

Đó là giọng nói của một người phụ nữ, hơi khàn khàn giống như lâu ngày chưa lên tiếng nói chuyện vậy, nhưng xen lẫn vào đó còn có cảm giác trong trẻo, lạnh lùng hiếm gập Có người nào đó ở đây à?

Vừa nghĩ như vậy thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tiếng động ấy rất nhẹ nhàng, nhưng vì xung quanh quá yên tĩnh nên cô có thể nghe thấy tiếng bước chân ấy rõ đến vậy.

“Cô là ai?” Người phụ nữ đi ra từ tòa nhà kiểu Châu Âu nhìn chăm chäm vào cô Lâm Hương Giang từ từ quay đầu lại, khi thấy người phụ nữ kia, đồng tử cả cô co lại, cô khế hít sâu một hơi.

Người phụ nữ này…

Bà ấy mặc một chiếc váy trắng, tóc dài xõa ngang vang, đứng dưới ánh sáng lờ mờ ở chỗ cửa ra vào, tạo hình ấy nhìn như trong phim ma vậy, thật sự rất đáng sợ.

Dù là đang giữa ban ngày, Lâm Hương Giang vẫn sợ đến mức run hết cả người.

Cô nhìn về phía mặt của người phụ nữ ấy, bà ấy gầy đến mức đáng sợ, phần má hai bên hóp hết cả vào, xương gò má nhô lên, hốc mắt vừa đen vừa sâu, làn da thì tái nhợt vì ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời…

Chỉ có thể dùng một từ là “quái dị” để hình dung người phụ nữ này thôi.

Cũng không rõ là người phụ nữ kia có nghe thấy những gì cô nói không, bà ấy chớp đôi mắt đen nhánh của mình một cái rồi nhìn chäm chẳm vào cô, hỏi lại thêm câu nữa với giọng nói khản đặc của mình: “Cô là ai?”

“Tôi là Lâm… à là Nguyễn Cao Ánh” Suýt nữa thì cô quên mất rằng mình đang ở nhà họ Nguyễn “Cô nói gì cơ? Nhắc lại lần nữa! Cô là ai!”

Đột nhiên cảm xúc của người phụ nữ kia dao động rất mạnh, thậm chí bà ấy còn bước ra khỏi cửa, đi về phía cô.

Thấy bà ấy đi về phía mình như vậy, Lâm Hương Giang muốn rời đi nhưng hai chân cô lại như bị đóng đinh xuống đất vậy, không thể di chuyển nổi.

Cô nhìn người phụ nữ này với ánh mắt rất đề phòng: “Tôi là Nguyễn Cao Ánh. Bà là..”

Nhưng trong thoáng chốc, khi mà người phụ nữ này chạy đến trước mặt cô, mùi hương kỳ lạ trên người bà ấy ập đến khiến cô hơi giật mình.

Mùi hương này rất quen, cảm giác như cô đã từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó rồi vậy.

Vai cô đau nhói lên, người phụ nữ kia đã túm chặt lấy vai cô. Lâm Hương Giang hoàn hồn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lõm sâu xuống như ma của bà khiến cô sợ đến mức chỉ có thể đứng ngẩn ra đó.

“Nguyễn Cao Ánh? Cao Ánh? Con là Cao Ánh của mẹ ư..” Người phụ nữ kia đưa tay lên, run run sờ mặt cô, có vẻ như cảm xúc của bà ấy đang dao động rất mạnh.

Vừa nấy thì Lâm Hương Giang bị bà ấy dọa đến mức đứng ngẩn ra, nhưng bây giờ thì cô lại ngẩn ra vì câu nói của bà ấy.

Cao Ánh của mẹ là sao cơ?

“Cao Ánh, con gái yêu quý của mẹ, Cao.

Ánh… Mẹ rất nhớ con, hóa ra con đã lớn đến thế này rồi cơ à..” Người phụ nữ đó nghẹn ngào bật khóc, tay còn khế vuốt ve lên mặt cô với vẻ yêu chiều.

Lâm Hương Giang cảm thấy như vừa có sét đánh ngang tai vậy… người phụ nữ này vừa nói gì cơ?

Cô nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ đó, trong giây lát cô thấy hơi hoảng hốt, ánh mắt mờ đi, còn chẳng thể nhìn rõ được gương mặt của bà ấy.

Cô nín thở, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò, trắng bệch trước mặt, người phụ nữ này, chính là mẹ ruột của cô ư?

Lâm Hương Giang thầm so sánh gương mặt của người phụ nữ này với tấm ảnh cưới của bố mẹ cô trong đầu, mặc dù người phụ nữ này không giống cô dâu trên bức ảnh cho lắm, nhưng trên mặt bà ấy vẫn còn đôi nét tương tự.

Cô đẩy mạnh người phụ nữ ra theo bản năng, cô không dám tin vào chuyện đó, hoảng sợ trừng mắt lên với bà ấy: “Bà, bà là ai vậy?”

Sao người phụ nữ này lại có thể của cô được chứ?

Cổ Sa từng nói với cô rằng mẹ cô mất tích, nhưng cô không tin bà ta. Vì cô đã từng hỏi Nguyễn Cao Cường rồi, anh ta nói rắng mẹ của các cô đã bị đưa ra nước ngoài để chữa bệnh rồi.

Vậy nên, sao bà ấy lại có thể bị nhốt trong tòa nhà hoang này ở nhà họ Nguyễn được chứ?

“Cao Ánh, mẹ là mẹ của con mà… con không nhận ra mẹ à?” Bùi Lăng Sen nhìn con gái mình với vẻ xót xa, sau đó bà lại hỏi tiếp: “Hay con vẫn đang trách mẹ, không muốn tha thứ cho mẹ?”

Bà ấy định đến gần Lâm Hương Giang thêm một bước, nhưng cô lại lùi về phía sau một bước.

Bây giờ Lâm Hương Giang đang cảm thấy hoảng loạn, cô không thể tiếp nhận được chuyện đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện rồi nói rằng bà ấy là mẹ cô được!

“Cao Ánh, tất cả là do mẹ không tốt, mẹ.

không nên vứt bỏ con. Bây giờ mẹ hối hận lắm rồi, mẹ rất đau lòng, rất áy náy, con… con tha thứ cho mẹ nhé?”

“Bà, bà đứng lại đó, đừng lại gần tôi.”

Lâm Hương Giang cảm thấy rất bối rối, cô cần phải bình tĩnh lại.

Nhưng Bùi Lăng Sen vừa gặp lại con gái mình thì rất sốt ruột, rất muốn ôm cô một cái, bà vẫn đến gần cô: “Cao Ánh, con để cho mẹ ôm con một cái đi, để mẹ nhìn con xem nào.”

Sao mọi người bảo là mẹ cô điên rồi cơ mà? Tại sao bây giờ nhìn bà ấy chỉ đáng sợ thôi chứ không hề giống một người điên vậy?

Lâm Hương Giang cũng không chắc liệu người trước mặt mình có phải là mẹ mình hay không, cô tiếp tục lùi về phía sau: “Tôi bảo bà đứng lại mà, bà có nghe thấy không!”

Đúng lúc cô cảm thấy hoảng loạn nhất thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, có người đang đi về phía tòa nhà này, mà nghe theo âm thanh thì có vẻ như không chỉ có một người.

“Con nhóc chết bầm kia! Ai cho mày chạy đến đây hả?” Một giọng nói già nua, nhưng vẫn rất uy nghiêm vang lên phía sau lưng cô.

Ông nội đến rồi!

Cô quay đầu lại, thấy ông cụ nhà họ Nguyễn và chị Khánh đã đến, ngoài ra còn có cả Nguyễn Cao Cường và bà hai Cổ Sa…

Mọi người đều đến đây, có phải là họ cũng biết người bị nhốt trong tòa nhà bỏ hoang này là ai không?

Nguyễn Cao Cường bước nhanh đến bên cô, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cao Ánh, em không sao chứ?”

Lâm Hương Giang nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn anh ta, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh ta mà lại hỏi ngược lại: “Nguyễn Cao Cường, anh biết người phụ nữ này là ai không?

Nguyễn Cao Cường nhìn về phía người phụ nữ mặc váy trắng đứng gần đó, đột nhiên mím chặt môi lại, yên lặng không tả lời câu hỏi của cô.

Lâm Hương Giang đột nhiên cười khẩy: *À, hóa ra là anh biết, anh biết bà ấy là ai, cũng biết là tại sao bà ấy lại ở đây đúng không? Vậy tại sao anh lại nói dối em rằng bà ấy đã bị đưa ra nước ngoài để chữa bệnh “Cao Ánh..”

“Bà ấy nói rằng bà ấy là mẹ của chúng ta. Anh nói đi, có đúng là như vậy không?”

Lâm Hương Giang không muốn nghe anh ta nói về những chuyện khác, mà cô chỉ cần một đáp án thật chính xác mà thôi.

Gương mặt Nguyễn Cao Cường đanh lại, ánh mắt anh ta có gì đó lóe lên, đôi tay buông thống bên người siết chặt lại.

Anh ta yên lặng vài giây rồi mới lên tiếng khẳng định: “Ừ”

Vào khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời đó, Lâm Hương Giang cảm thấy đầu mình như tối sầm lại…