Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 310



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 310: Làm vậy là phạm tội

Không khí trong phòng khách của nhà họ Nguyễn rất căng thẳng, tất cả mọi người đều ngồi yên, không nói lời nào.

Cũng chẳng biết là bao lâu sau, Nguyễn Cao Khải là người lên tiếng đầu tiên, ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hương Giang với ánh mắt đục ngầu, sắc bén như dao: “Sao cháu lại vào Vườn Trúc?”

Vườn Trúc là chỗ bây giờ đang được dùng để nhốt mẹ của cô, nghe nói trước kia chỗ đó là một rừng trúc nhỏ, sau đó mẹ cô đã được đưa đến chỗ đó nên đã có khá nhiều cây trúc bị chặt đi.

Bây giờ Lâm Hương Giang đã chẳng thể bình tĩnh lại nổi nữa rồi, cô không thể nào ngờ rằng mình và mẹ sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh như vậy.

“Chú chó phốc sóc của bà ấy đã dẫn tôi vào” Giọng của cô rất nhẹ.

Chú chó phốc trắng ấy là người bạn thân duy nhất mà Bùi Lăng Sen nuôi, thi thoảng nó cũng hay chạy quanh để đi tìm đồ ăn.

©ó rất nhiều người làm ở nhà họ Nguyễn đã từng gặp chú chó nhỏ đó rồi, nhưng họ đã được chị Khánh dặn rằng nếu thấy chú chó đó thì cho nó ăn, không được làm hại nó.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng chú chó ấy chạy từ ngoài vào, cũng chẳng ai thắc mắc xem chủ của chú chó ấy là ai.

Mà thực ra chú chó ấy là do Nguyễn Cao Cường cố ý mua cho mẹ mình vì sợ bà cảm thấy quá cô đơn.

Lâm Hương Giang nghĩ đến việc mẹ mình đã bị nhốt lại ở chỗ đó ngay sau khi phát bệnh, tính đến bây giờ là đã hơn hai mươi năm trời rồi, suốt những năm tháng buồn chán dài lê thê ấy, bà ấy đã sống như thế nào vậy?

“Tôi còn chưa hỏi ông đâu, ông nhốt một người đang sống sờ sờ như vậy lại, là phạm tội đấy!”

Cô vừa nói dứt câu thì không khí trong phòng liền trở nên khẩn trương hơn hẳn, trong nhà họ Nguyễn này, chắc chỉ có mỗi mình cô dám ngang ngược vỗ bàn, nói chuyện lớn tiếng với ông cụ như vậy.

Nguyễn Cao Khải bị cô nổi giận thành quen, ông cụ cũng biết tính cách cháu gái mình luôn hỗn láo như vậy, bây giờ ông cụ không tức nữa, chỉ cười khẩy một tiếng: “Hừ, nhốt lại? Tôi còn làm ra những chuyện còn ác hơn cả thế này rồi cơ? Giờ chắc tôi sợ câu định tội của cô quát”

Lâm Hương Giang siết chặt tay lại, cô suýt thì quên mất, ông cụ nhà họ Nguyễn Cao còn dám thuê cả sát thủ về để giết người cơ mà, chuyện nhốt người này lại, có gì quá đáng chứ?

Cô cúi đầu xuống, gằn từng chữ: “Dù sao thì tôi cũng đã biết chuyện này rồi, tôi không thể để yên như vậy được, tôi muốn dẫn bà ấy ra ngoài.”

“Cao Ánh, em đừng có hành động theo cảm tính” Cuối cùng thì Nguyễn Cao Cường cũng lên tiếng.

Lâm Hương Giang thất vọng nhìn về phía anh ta: “Anh, dù sao thì đấy cũng là mẹ ruột của anh, sao anh lại nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn bà ấy bị nhốt lại bao nhiêu như vậy?”

“Bằng không thì em muốn thế nào? Em muốn thả bà ấy ra rồi trơ mắt ra nhìn bà ấy đi hành hung người khác à?”

Nguyễn Cao Cường nhíu chặt mày lại “Cùng lắm thì bà ấy cũng chỉ là không được tỉnh táo lắm thôi mà. Với cả bà ấy còn có thể nhận ra em cơ mà, chứng tỏ là bà ấy vẫn có những lúc tỉnh táo.” Nếu không thì sao bà ấy có thể làm được việc những thí nghiệm liên quan đến nước hoa chứ? Mặc dù nhìn bà ấy có vẻ không được bình thường cho lắm.

“Hôm nay em cũng đã thấy rồi đấy, bà ấy có làm người khác bị thương không?”

Nguyễn Cao Cường chỉ vào trán mình rồi nói.

Lâm Hương Giang và anh ta nhìn thẳng vào mắt nhau, cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, “Ngay cả con trai ruột của mình là anh mà bà ấy cũng có thể ra tay được, huống chỉ là những người khác.” Những ký ức khủng bố, đau khổ trước kia đột nhiên ùa về trong tâm trí của anh ta.

Anh ta nắm chặt lấy tay nắm của ghế ngồi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại, hạ thấp giọng xuống rồi hỏi: “Em đã quên rằng anh đã từng kể cho em nghe về cái chết của anh cả của chúng ta ư?”

Tim Lâm Hương Giang bỗng nhói lên, dáng người vốn đang thẳng tắp của cô cũng mất hết sức sống, cả người cô dựa về phía sau, ánh mắt dại ra.

Anh cả… sao cô lại quên chứ, họ còn có một người anh nữa.

Trước kia Nguyễn Cao Cường từng kể với cô, anh cả đã bị mẹ lỡ tay giết chết trong một lần nổi điên… Mẹ đã từng giết người, nếu bà ấy không điên thì sao chỉ có thể bị nhốt lại ở nhà họ Nguyễn chứ?

Lâm Hương Giang nhìn chäm chằm vào trán của Nguyễn Cao Cường, chỉ thấy lòng mình càng ngày càng lạnh dần đi.

Bởi vì đã từng tận mắt chứng kiến cảnh anh trai mình bị chính mẹ mình giết chết nên Nguyễn Cao Cường mới đồng ý với ông nội, nhốt mẹ mình lại.

Nhưng mà, mẹ đối xử với cô rất tốt cơ mà, bà không hề giống người đã giết chết anh cả.

Đúng rồi, mới đầu khi hai người vừa gặp nhau, bà đã liên tục cầu xin cô tha thứ cho mình.

Chẳng lẽ mẹ áy náy vì hồi nhỏ đã từng vứt bỏ cô, nên thái độ của bà đối với cô mới tốt như vậy?

Cô nhằm mắt lại, hít sâu một hơi, thầm đấu tranh nội tâm, liệu mình có nên đưa mẹ mình ra khỏi chỗ đó nữa không?

Nguyễn Cao Cường dường như có thể nhìn thấu sự do dự của cô, dù sao hai người cũng là anh em ruột, trước kia anh ta cũng đã từng mâu thuẫn như cô vậy.

“Cao Ánh, anh và ông nội nhốt bà ấy lại, một mặt là vì muốn đề phòng, không để bà ấy đi hại người khác, mặt khác… bọn anh không muốn đưa bà ấy vào viện tâm thần.

Với cả, bọn anh vẫn luôn mời các bác sĩ về để chữa trị cho bà ấy, nhưng không có hiệu quả: Lâm Hương Giang mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh ta, giọng hơi mệt mỏi: “Anh… đã từng mời bác sĩ về chữa cho bà ấy thật à?”

Nguyễn Cao Cường gật đầu: “Về cơ bản thì anh đã từng mời hết tất cả các bác sĩ nổi tiếng ở lĩnh vực này rồi, cũng giống như em đã thấy đấy, tình hình của bà ấy lúc tốt lúc xấu, đây là vấn đề đã ăn sâu vào bà ấy rồi, không có cách chữa trị”

Trái tim Lâm Hương Giang chùng hẳn xuống, không chỉ là vì bệnh của mẹ không thể chữa khỏi, mà còn là vì cô nghĩ đến chuyện trong người cô và Nguyễn Cao Cường đều có loại gen đó…

Sau khi ra khỏi Vườn Trúc, Cổ Sa nhìn ba ông cháu đi vào phòng khách, còn cô ta thì lại bị chặn ở ngoài, không được nghe họ nói gì.

Sau khi thấy Bùi Lăng Sen bị nhốt ở Vườn Trúc, cô ta cảm thấy không thể nào bình tĩnh lại nổi.

Cô ta biết, năm đó Bùi Lăng Sen đã biến mất ở nhà họ Nguyễn là vì bị điên, nhưng không ngờ rằng bà ấy đã bị nhốt lại ở ngay nhà họ Nguyễn.

Cổ Sa trốn ở bên ngoài phòng khách, lén nghe hết đoạn hội thoại của ba người nhà họ Nguyễn.

Sau đó cô ta hoảng loạn rời khỏi đó với vẻ mặt kinh hoàng, cuối cùng thì cô ta cũng hiểu tại sao Bùi Lăng Sen lại nổi điên Từ nhỏ Bùi Lăng Sen đã có gen bị rồi, sau này bị điều gì đó kích thích thì mới bị phát bệnh.

Mà Nguyễn Cao Cường và Nguyễn Cao Ánh là con của bà ấy, chắc chản là trong người họ cũng có loại gen này..

Vậy tức là Nguyễn Cao Cường cũng có khả năng là sau này sẽ phát bệnh!

Ánh mắt Cổ Sa lạnh đi, cô ta cười khẩy, cuối cùng thì cũng tìm được nhược điểm trí mạng của Nguyễn Cao Cường rồi. Chỉ cần Nguyễn Cao Cường phát bệnh thì vị trí chủ nhà họ Nguyễn này, anh ta chắc chắn sẽ không thể ngồi được.

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe Maybach màu đen đỗ ở dưới khu chung cư, Nguyễn Cao Cường ngồi ở phía ghế lái, nhìn sang phía Lâm Hương Giang đang ngồi ngẩn ra bên cạnh, anh ta vỗ nhẹ vào tay: “Đi về nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều qu: Lâm Hương Giang giật mình, hoàn hồn lại, cô quay sang nhìn anh ta, định nói gì đó nhưng rồi lại không biết phải mở lời thế nào.

Cuối cùng cô cũng chỉ đành nói một câu: “Em biết rồi”

Nguyễn Cao Cường nhìn theo cô đến khi cô khuất khỏi tầm mắt thì mới lái xe rời đi, thật ra thì tâm trạng anh ta lúc này cũng giống như cô vậy.

Lâm Hương Giang quay lại nhà trọ của Hà Tuấn Khoa, ngồi phịch xuống ghế sofa ở phòng khách như cái xác không hồn, điện thoại của cô trong túi đổ chuông rất nhiều lần nhưng cô cũng mặc kệ.

Hà Tuấn Khoa về nhà, đứng ở cửa ra vào đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên trong, hóa ra là cô ở nhà, vậy sao lại không nghe điện thoại?

Anh mở cửa vào nhà thì bên trong tối thui, chỉ có thể loáng thoáng thấy được có một bóng người đang ngồi ở phòng khách.

Cô gái này làm sao vậy? Gọi điện thì không nghe, đèn thì không bậ Anh bật đèn trong phòng lên, căn phòng bất ngờ sáng lên khiến Lâm Hương Giang chói mắt, cô đưa tay lên che mắt theo phản xạ.

“Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?” Giọng nói trầm thấp, không vui của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.