Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 335



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 335: Muốn lấy mạng của cô

Mười giờ đêm, Lâm Hương Giang ra khỏi cao ốc tập đoàn nhà họ Nguyễn, làm việc cả một ngày, mệt muốn chết đi được.

Bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được Hà Tuấn Khoa quản lý một công ty lớn như: vậy mệt đến nhường nào.

Bây giờ cô còn kêu anh giúp cô cùng quản lý công ty nhà Nguyễn, càng nghĩ thì càng thấy có lỗi với anh.

Nói thật thì, nếu không phải anh thì cái công ty này một mình cô không thể nào quản lý hết được, giao vào trong tay cô thì chỉ có nước phá sản mà thôi.

*Ừm? Em đến cổng rồi, xe của anh lập tức đến liền đúng không? Được, chờ em” Cô vừa đi ra ngoài vừa nói với Hà Tuấn Khoa ở đầu dây điện thoại bên kia.

Máu tươi chảy ra từ bụng của cô, giờ phút này cô mới cảm nhận được một cơn đau đớn xé ruột xé gan, nhưng đối phương vẫn không có ý định bỏ qua cho cô, căn bản là muốn mạng của cô ngay bây giờ!

Cô che bụng lùi về sau từng bước, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng thấp giọng quát: “Ai sai anh đến đây? Giết người phải đền mạng anh không biết sao?”

Đây chính là tên sát thủ, tuyệt đối không phải tội phạm trộm cắp như bình thường, bởi vì anh ta muốn lấy mạng của cô.

Đối phương vẫn không lên tiếng, muốn đi nhặt con dao găm dưới đất lên để tiếp tục tấn công cô!

Lâm Hương Giang theo bản năng muốn trốn đi, cách đó không xa có một luồng đèn xe chiếu thẳng đến bên này, cô xoay mặt nhìn lại, nhận ra được chiếc xe kia.

“Tuấn Khoa, cứu em…” Cô nhịn đau chạy về phía chiếc xe, nhưng bởi vì bị thương nên chạy không được nhanh.

Sát thủ thấy có xe đến, không thể tiếp tục ở lại đây, nhặt con dao găm dưới đất lên quay người bỏ chạy mất hút.

Hà Tuấn Khoa ngồi trong xe nhìn thấy rõ chuyện khác thường, xe dừng lại lập tức đi xuống xe.

Lâm Hương Giang nhào vào lồng ngực của anh, hơi thở hổn hển: “Tuấn Khoa, có người muốn giết em…”

Hắn đỡ lấy cô, cúi đầu lại thấy bàn tay đang ôm bụng của cô dính toàn là máu, thân hình cao lớn bị chấn động mạnh!

Ánh mắt hung ác liếc nhìn về phía kẻ xấu kia bỏ chạy, lạnh lùng ra lệnh: “Hoài Vũ, bắt người về đây!”

Dứt lời anh lập tức ôm Lâm Hương Giang lên quay người đi về xe, nói với tài xế: “Đến bệnh viện! Ngay lập tức!”

Ở bệnh viện, Lâm Hương Giang nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Hà Tuấn Khoa ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, gương mặt đẹp trai lạnh lùng.

Một tiếng sau khi Lâm Hương Giang được đưa vào phòng cấp cứu, Hoài Vũ quay về báo cáo: “Tổng giám đốc Hà”

“Bắt được người chưa?” Giọng nói của Hà Tuấn Khoa lạnh lẽo, anh muốn nhìn thử xem là tên chán sống nào dám làm người phụ nữ của anh bị thương, anh muốn lột da kẻ đó!

Hoài Vũ gật đầu: “Bắt được rồi, nhưng đã tự sát”

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa cứng lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Thần kinh căng thẳng của Hà Tuấn Khoa lúc này mới thả lỏng ra được, nỗi lòng lo lắng rốt cuộc cũng bình ổn lại.

Ánh mắt u ám nhìn người phụ nữ mê man trên giường bệnh, trực giác nói cho anh biết, là người nhà họ Nguyễn muốn lấy mạng của côi Dù sao lần này cô lấy được quyền quản lý công ty, đã đe dọa đến lợi ích của không ít người bên trong nhà họ Nguyễn.

Nhất là anh hai Nguyễn Cao Ngạo của cô.

Lúc Lâm Hương Giang tỉnh lại đã là gần trưa của ngày hôm sau, mở mắt ra đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng chỉ có duy nhất trong bệnh viện.

Bỗng nhiên nhớ ra mình bị kẻ xấu đâm bị thương, lần này còn cảm nhận được miệng vết thương ở bụng vô cùng đau đớn *Ôi, cô Nguyễn, cô đã tỉnh rồi sao? Tôi lập tức đi kêu bác sĩ đến đây” Y tá vội vàng chạy ra ngoài.

Cô muốn mấy câu cũng không kịp, cô nhớ là ngày hôm qua Hà Tuấn Khoa đã đưa cô đến bệnh viện, sao bây giờ lại không thấy anh ở đâu?

Lúc đang suy nghĩ thì thấy anh và bác sĩ cùng nhau đi vào.

“Hương Giang, em sao rồi?” Hà Tuấn Khoa bước nhanh mấy bước đến bên cạnh giường bệnh, năm chặt lấy tay của cô.

Lâm Hương Giang muốn cười với anh một cái nhưng thật sự đau đến độ không thể cười nổi, chỉ đành nói một câu: “Cũng ổn”

Bác sĩ lập tức kiểm tra cho cô, xác nhận vết thương của cô đã ổn định, dặn dò vài câu về những chuyện cần chú ý, sau đó thì rời đi.

Bây giờ cô vẫn chưa thể ăn uống gì, trên mu bàn tay ghim nước biển, đang truyền nước biển, trái lại cũng không thấy đói bụng lắm.

“Kẻ xấu tối hôm qua muốn giết em anh đã bắt được chưa?”

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu: “Hoài Vũ dẫn người đi bắt được rồi.”

“Đã hỏi ra được là ai muốn mạng của em chưa?”

“Chưa, anh đã chết tự sát.”

Lâm Hương Giang cả kinh, không ngờ rằng kẻ xấu lại tự tử nhanh như vậy, xem ra đúng là sát thủ.

“Bên phía nhà họ Nguyễn đã biết em gặp chuyện chẳng lành chưa?” Cô cảm thấy chuyện này không tránh khỏi liên quan đến người trong nhà họ Nguyễn Mà bây giờ cô đang nằm trong bệnh viện, song lại không thấy có bất cứ người nào trong nhà họ Nguyễn đến thăm cô.

“Anh còn chưa thông báo cho bọn họ.”

Hà Tuấn Khoa không muốn cô vừa tỉnh lại đã bị quấy rầy.

©ô nghĩ ngợi một lát, đột nhiên nói: “Em nghĩ… Chỉ bằng lúc anh thông báo với bọn họ thì hãy nói là vết thương của em rất nghiêm trọng, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại”

“Anh cũng có ý như thế Ánh mắt hai người kết nối với nhau, nở nụ cười hiểu ý.

Nhà họ Nguyễn, ngày hôm nay Cổ Sa và con trai quay về nhà thăm ông cụ, một tên giúp việc vẻ mặt bối rối chạy vào.

“Ông chủ, mới nhận được tin tức, tối hôm qua cô chủ tan ca đụng phải một tên ăn cướp, cô chủ bị đâm phải vào bệnh viện rồi, bây giờ đang hôn mê chưa tỉnh, e rằng… Khó có thể tỉnh lại”

Nguyễn Cao Khải nghe thấy thể khẽ thay đổi sắc mặt: “Cái gì?!”

Cổ Sa và con trai ở bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, bà ta lập tức ngạc nhiên nói “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Kẻ cướp đâu? Đã bắt được chưa?”

“Tổng giám đốc Hà đã sai người đi bắt tên cướp rồi, nhưng tên cướp đã tự sát”

“Tạo nghiệp mà! Cao Ánh tội nghiệp sao lại gặp phải chuyện này?” Cổ Sa vẻ mặt đau khổ, quay đầu nhìn về phía ông cụ: “Bố, chúng ta đến bệnh viện thăm Cao Ánh được không? Nếu như con bé thật sự không tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ? Công ty giao cho ai quản lý đây?”

Cháu trai mất tích, cháu gái lại bị thương hôn mê, rốt cuộc Nguyễn Cao Khải không chịu nổi đả kích, đầu óc hơi choáng váng.

Ông ta nghiêm mặt, đẳng sau: “Đi, sai người đi điều tra cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Lâm Hương Giang đúng lúc này lại xảy ra chuyện không hay, không khỏi quá trùng hợp.

“Vâng” Chị Khánh nghe lời lui ra.

Cổ Sa và con trai lại liếc mắt nhìn nhau, ngày hôm nay bọn họ đến đây là muốn nhận được tin tức sau đó đến n xem thử, không ngờ rằng con nhỏ kia lại có thể trở về từ cõi chết.

Xem như có không thích đứa cháu gái Lâm Hương Giang này đến cỡ nào đi nữa thì nể mặt của Hà Tuấn Khoa, Nguyễn Cao Khải vẫn phải đến bệnh viện.

Nguyễn Cao Ngạo vì thân thể không tiện nên không đi được, chỉ có Cổ Sa đi theo ông cụ.

Trong phòng bệnh, Lâm Hương Giang nhắm đôi mắt lại, nhìn như hôn mê bất tỉnh.