Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 340



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 340: Chỉ có tôi là đồ ngốc

Phòng hội nghị to như vậy, khi kia hai tiếng súng vang lên là một hồi tĩnh lặng.

Mấy trưởng bối trốn dưới gầm bàn, thở cũng không dám.

Không biết…gia chủ Nguyễn Cao Cường của họ trúng đạn hay chưa?

Sau khi Lâm Hương Giang hô lên một tiếng, hai mắt trợn tròn, mắt không nháy nhìn thẳng Nguyễn Cao Cường, sợ hãi đến mức toàn thân đều ở phát run.

“Anh…Nguyễn Cao Cường,anh…Anh không sao chứ?” Giọng nói của cô run rẩy siết chặt tay Hà Tuấn Khoa , muốn lấy động lực từ anh.

Thấy Nguyễn Cao Cường ngồi bất động, cô không biết anh có bị bản trúng hay không?

“Ngạo con ơi!” Cổ Sa đột nhiên thét chói tại Tiếng bằng của phát đạn kết thúc là tiếng bộp một phát, khẩu súng trong tay Nguyễn Cao Ngạo rơi xuống trên mặt đất.

Hiển nhiên, Nguyễn Cao Ngạo không nghĩ tới việc trong tay Nguyễn Cao Cường có súng, cũng không dự đoán được phát súng vừa rồi không trúng.

Hản không cam lòng trừng lớn hai mắt, bộ mặt dữ tợn lại vặn vẹo cười to vài tiếng: “Ông trời ơi. Ngay cả ông cũng không giúp tôi. Không công bằng. Rất không công bằng.”

Cổ Sa khóc lóc bên chân con, nhìn thấy lỗ thủng không ngừng chảy máu, hai tay bà ta run rẩy muốn bịt lại lỗ thủng, rồi lại không dám đụng vào anh.

“Xe cứu thương… Van cầu các ngươi gọi xe cứu thương cứu con của tôi” Cổ Sa ôm chân Nguyễn Cao Khải , khóc lóc cầu xin: “Bố, con xin bố hãy cứu nó đi, dù sao thì nó cũng là con cháu nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Cao Khải nét mặt già nua vô tình trừng mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Lúc nó cầm súng uy hiếp tôi có nghĩ tới tôi là ông nội của nó không?”

“Đầu là lỗi của con, là con buộc anh làm như vậy , bố muốn trách thì trách con, xin bố cứu nó” Cổ Sa quỳ trên mặt đất, giống như một con chó hèn mọn dập đầu cầu xin.

“Mẹ… Không cần cầu xin bọn họ, con…con không phải người nhà họ Nguyễn, không phải…” Nguyễn Cao Ngạo giờ phút này vẫn rất cứng rắn.

Khẩu súng của Nguyễn Cao Cường giao cho họ Mộ Dung Bạch xử lí, thấy Nguyễn Cao Ngạo chết đến nơi vẫn không chịu hối cải, giọng nói lạnh lùng : “Nếu bây giờ anh nhận sai với ông nội và thề về sau không giết hại anh em thì sẽ lập tức cho người đưa anh đi bệnh viện.”

Nguyễn Cao Ngạo châm chọc nhìn anh, cười nhạo nói: “Nguyễn Cao Cường, cả cuộc đời này tao sẽ không cầu xin mày. Cho dù tao có chết , tao thành quỷ cũng sẽ không buông tha mày” Dứt lời, anh phun ra một búng máu tươi, cả người cũng khống chế không được run rẩy đứng lên.

“Không. Ngạo ơi.Con ơi, con của mẹ…”

Cổ Sa ôm lấy đầu của anh, gào thét thảm thiết.

Nguyễn Cao Cường nhìn thấy Nguyễn Cao Ngạo đã tắt thở, trong lòng như có sợi dây bị đứt phụt, đây không phải là kết cục mà anh muốn.

Anh không muốn mạng của anh hai, nhưng trong tình huông vừa rồi, nếu anh không nổ súng thì người chết chính là anh.

Nguyễn Cao Khải cuối cùng vẫn gọi bác sĩ gia đình đến, nhưng đã muộn, Nguyễn Cao Ngạo đã ngừng thở.

Đám trưởng bối đã sớm bỏ chạy vì sợ hãi, nhà họ Nguyễn lại khôi phục sự im lặng vốn có.

Cổ Sa khóc đến ngất xỉu, bị đưa đến phòng nghỉ ngơi.

Người hầu xử lý thi thể của Nguyễn Cao Ngạo , đưa anh vào trong quan tài.

“Tên nghịch tử mất nhân tính, đuổi tận giết tuyệt anh em, còn lấy súng uy hiếp lão già này, hiện giờ anh đã chết, là anh tự làm tự chịu, nhưng niệm tình anh là người nhà họ Nguyễn, vẫn nên tổ chức tang lễ cho anh”

Nguyễn Cao Khải ngồi ở chủ vị, một tay chống trán, ra vẻ mỏi mệt, giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi.

Nguyễn Cao Cường và Lâm Hương Giang nghe vậy cũng không nói gì, bọn họ không có ý kiến. Lúc Nguyễn Cao Diệp cùng mẹ là Hàn Vân Huệ đến, Nguyễn Cao Ngạo đã tắt thở, bọn họ không hề nhìn thấy tình hình lúc đó nguy hiểm đến cỡ nào.

“Thật sự là không nghĩ tới, anh hai vì vị trí gai chủ mà không phải đền cả tính mạng”

Nguyễn Cao Diệp than thở.

Anh ta nói xong nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, tỏ rõ lập trường: “Anh yên tâm, tôi không có hứng thú với vị trí ấy, sẽ không tranh giành với anh, nếu tương lai có sát thủ đòi mạng của anh, thì không phải do tôi phái đi đâu đấy.

Nguyễn Cao Cường nghiêng đầu liếc mắt một cái, lúc này anh không có tâm trạng nói đùa với cậu ta.

Hàn Vân Huệ nghe thấy lời nói của con mình, thầm thở dài, đứa con này của bà đối với nhà họ Nguyễn mà nói chỉ là một đứa con riêng,vị trí gia chủ là vị trí bọn họ chưa bao giờ dám hy vọng.

“Ông nội, nếu không có việc gì, cháu phải quay về bệnh viện ” Lâm Hương Giang trải qua những chuyện vừa rồi, cơ thể đầy thương tích có xu hướng không chịu nổi.

“Đi đi, đi cả đi, để ông già này yên tĩnh một chút.” Nguyễn Cao Khải phất tay, không nhìn bọn họ thêm nữ: Lúc này có người hầu tiến vào nói: ngoài Đào tiểu thư muốn tìm cậu Cường.

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường lóe sái lập tức nói: “Không cần gọi cô ấy vào, tôi sẽ đi ra ngoài.”

Cửa nhà họ Nguyễn, Đào Hương Ví lo lắng đi qua đi lại, thường liếc mắt một cái xem có ai đi ra không.

Trong chốc lát, cô thấy Mộ Dung Bạch đẩy Nguyễn Cao Cường ngồi trên xe lăn đi ra, ánh mắt của cô cố định vào anh.

Anh ta thật đúng là về nhà .

“Bên “Sao em lại tới đây?” Nguyễn Cao Cường nhìn cô gái mang biểu cảm lo lắng kia.

“Sao em lại đến đây? A…Anh còn hỏi được câu này à? Anh không nói tiếng nào chạy về nhà ,, coi em là không khí hả?”

€ó trời biết khi cô về đến nhà không thấy anh, cô đã sợ hãi đến nhường nào, còn tưởng rằng anh bị đám sát thủ mang đi.

Hiện tại nhìn thấy anh an toàn đi ra từ nhà họ Nguyễn, cỗ lửa giận từ đáy lòng rốt cục không khống chế được mà hoàn toàn bùng nổ.

“Không phải, anh…” Nguyễn Cao Cường đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào với cô, lại bị cô ngắt lời.

“Em biết, đối với anh mà nói, nhà em chẳng qua là chỗ tránh nạn tạm thời của anh thôi, anh muốn đi lúc nào cũng được, chỉ có em là đứa ngốc, mới tốt bụng chứa chấp anh”

“Anh không nghĩ như vậy, sự việc cấp bách, cho nên…“Anh không kịp nói cho cô, vội vã bảo Mộ Dung Bạch đưa anh về nhà.

“Anh không phải giải thích, chỉ cần anh không sao là được, em thấy bây giờ cũng không còn ai truy sát anh nữa, nên mong anh đừng làm phiền mẹ con em nữa, em và mẹ không muốn bị liên lụy” Đào Hương Vi phẫn nộ nói xong, quay đầu sải bước rời đi.