Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 344



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 344: Tôi mang cô bé đi làm giám định

Y tá lấy một ít máu cho Đào Mai Nhi và rời đi Nguyễn Cao Cường để Mộ Dung Bạch trông đứa bé, anh ta đi cùng bác sĩ nói mấy câu.

Phòng làm việc của bác sĩ, Nguyễn Cao.

Cường vẫn thân sĩ ưu nhã trước sau như một, nhưng trên mặt không có biểu tình gì, lông mày hơi nhăn lại không dễ dàng phát giác.

“Tôi muốn nhận được kết quả kiểm tra càng sớm càng tốt.”

Bác sĩ đẩy gọng kính, sau đó nói: “Nhanh nhất cũng phải ngày mai, có kết quả, tôi sẽ gọi điện thoại nói cho anh biết.”

Nguyễn Cao Cường trầm mặc vài giây mới lên tiếng: “Tốt” Nếu có thể, anh ta hy vọng hiện tại có kết quả.

“Mai Nhi, chúng ta có thể đi” Anh ta trở lại bên Đào Mai Nhi.

“Chú, chỉ lấy máu là được rồi sao?” Đào Mai Nhi cảm thấy kiểm tra sức khoẻ như vậy quá đơn giản?

“Ừ, chú đã nói với cháu rồi, vị bác sĩ này rất lợi hại, ngày mai sẽ có kết quả kiểm tra, đến lúc đó nhìn xem trị liệu thế nào.”

“A, vậy được rồi” Cô bé tin tưởng anh ta là được rồi.

“Đi, chú mời cháu đi ăn ngon”

“Con ngoan ngoãn ở nhà chờ, mẹ về ngay” Cô ta cúp điện thoại, lập tức chạy về nhà, trong lòng hơi có dự cảm không tốt Lúc về cô ta đến nhà, con gái đang ngoan ngoãn làm bài tập, chứng kiến con gái không có việc gì, cô ta không hiểu sao thở phào một cái.

“Mẹ, mẹ đã về!” Ngày hôm nay Đào Mai Nhi rất vui vẻ, cô bé để bút xuống, chạy chỗ cô ta.

Đào Hương Vì ôm lấy con gái, ngồi cùng cô bé trên ghế sa lon: “Mai Nhi, con bảo hôm nay là chú đưa con về? Anh ta lại đến trường học tìm con?”

“Vâng, chú tìm cho con một bác sĩ rất lợi hại, mang con đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ rồi, nếu bác sĩ có thể chữa cho cơ thể của con, về sau mẹ không cần lo lắng cho con nữa” Đào Mai Nhi nói tất cả cho mẹ.

Đào Hương Vi nghe xong con gái nói, trong lòng lại hơi sợ hãi, còn phẫn nộ.

Nguyễn Cao Cường, anh ta muốn làm gì?

Cô ta cảm thấy bất an, để con gái tiếp tục làm bài tập, cô ta cầm điện thoại di động đến sân thượng gọi điện thoại cho người nào đó.

Bấm số của anh ta, nghe thấy tiếng tút tút, cô ta càng nghĩ càng thấy chuyện này không thích hợp.

“Alo?” Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Cao Cường vang lên.

“Nguyễn Cao Cường! Vì sao anh mang Mai Nhi đi bệnh viện? Anh làm cái gì với nó?”

€ô ta không tin anh ta mang con gái đến bệnh viện chỉ đơn giản là làm kiếm tra sức khoẻ.

“Cô về nhà thấy Mai Nhi rồi?” Anh ta không trả lời mà hỏi lại.

“Thấy rồi, vậy thì thế nào?”

“Cô bé hẳn là ổn, không có chuyện gì xảy ra?”

“Lẽ nào anh hy vọng nó xảy ra chuyện gì?” Đào Hương Vì tức giận nói.

“Nếu cô bé yên lành, tôi có thể làm cái gì với cô bé?” Người đàn ông cười nhẹ.

“Anh…” Đào Hương Vi hơi chán nản, thở chậm ra một hơi sau đó nói: “Anh thành thật nói đi, đến cùng anh mang nó đi bệnh viện làm cái gì?”

Anh ta biết cái gì rồi? Vì sao đột nhiên mang Mai Nhi đi làm giám định bố con?

“Anh nổi điên làm gì? Anh làm giám định bố con cái gì? Mai Nhi và anh không có quan hệt”

“Tôi cũng không nói là giám định bố con cùng tôi, cô lo lắng cái gì?” Giọng nói của của anh ta nghe nhẹ bng, lại giống như đang cười nhạo cô ta giấu đầu lòi đuôi.

“Đào Mai Nhi, vì sao cô họ Đào? Không cần nói với tôi, bố của cô cũng họ Đào.” Anh ta thình lình hỏi.

Đào Hương Vi nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, lạnh giọng trách mắng: “Cái này có quan hệ gì với anh? Tôi cho anh biết, Mai Nhi không phải là con gái của anh, anh đừng tự mình đa tình!”

“Có phải hay không cô nói không tính, đợi kết quả giám định ngày mai sẽ biết.”

Cho nên, anh ta thật sự làm giám định bố con cùng Mai Nhi!

“Anh bệnh thần kinh!” Đào Hương Vi hoàn toàn rối loạn, hốt hoảng mắng một câu rồi vội vã cúp điện thoại.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong một chớp mắt kia, cô ta có cảm giác hai chân mình hơi nhũn ra, vô lực ngồi xổm xuống.

Làm sao bây giờ… Chỉ cần kết quả giám định vừa ra, anh ta chắc chản biết Mai Nhi là con gái của anh ta.

Năm đó anh ta vô tình nói nếu có con sẽ phá hủy, lời này nhảy lên não cô ta.

Không, không thể để cho anh ta nhận ra con gái!

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Đào Mai Nhi ở bên trong nghe thấy cô ta hình như đang tranh cãi với ai đó qua điện thoại, nên ra xem một chút xem có chuyện gị Xảy ra.

Đào Hương Vì chợt hoàn hồn, thấy vẻ mặt con gái lo lắng vì bộ dáng của cô ta, tim cô ta chợt căng chặt, đột nhiên ôm con gái vào trong lòng.

Cô ta tuyệt không thể giao con gái cho Nguyễn Cao Cường!

“Mai Nhi, chúng ta đi, chúng ta rời khỏi nơi này, hiện tại đi liền…” Cô ta lập tức lôi kéo con gái vào nhà thu dọn hành lý.

“Mẹ, vì sao chúng ta đột nhiên dọn nhà?

Chúng ta dọn đi đâu?”

Dọn đi đâu? Đào Hương Vi cũng không biết muốn đi đâu, nhưng cô ta biết hiện tại phải rời đi.

“Lấy sau mẹ sẽ giải thích với con, hiện tại giúp mẹ thu dọn đồ đạc”

Thấy mẹ gấp muốn đi như vậy, Đào Mai Nhi cũng không tiện hỏi cái gì, giúp đỡ thu dọn hành lý.

Sau một tiếng, Đào Hương Vi kéo rương hành lý, nằm tay của con gái, thừa dịp bóng đêm vội vã đi ra ngoài.

Bên lề đường, cô ta chuẩn bị đón một chiếc xe taxi, nhưng một chiếc Maybach màu đen xuyên qua màn đêm như một con dã thú, đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ.

Chứng kiến chiếc xe sang trọng này, Đào Hương Vi lưỡng lự vài giây, sau đó ý thức được cái gì, cô ta biến sắc, siết chặt tay của con gái xoay người bước nhanh đi.

Phía sau vang lên tiếng cửa mở, ngay sau đó là mệnh lệnh lạnh lùng của người đàn ông: “Ngăn các cô lại!”

Là Nguyễn Cao Cường không sail Đào Hương Vi muốn kéo con gái chạy đi, nhưng hai thân hình cao lớn ngăn cản các cô, là vệ sĩ của Nguyễn Cao Cường!

Quay người lại, là đụng chính diện với Mộ Dung Bạch đẩy xe lăn qua đây, ngồi Nguyễn Cao Cường nơi đó!

Mắt phượng đen kịt lạnh lùng của anh ta nhìn chăm chằm vào cô ta trong nháy mắt, vẻ nhàn nhạt trên gương mặt tuấn tú lại tạo cho người ta một áp lực vô hình.

“Chú, tại sao chú lại tới đây?” Đào Mai Nhi còn không biết chuyện gì xảy ra.

Đào Hương Vi nắm chặt tay của con gái, thậm chí bảo vệ cô bé ở sau người, phảng phất như lúc này Nguyễn Cao Cường tới là đoạt con gái với cô ta, anh ta sẽ đáng sợ ăn đứa bé này!