Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 347



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 347: Cục cưng thương yêu nhất

“Tôi có thể không tức được sao? Cái con Lâm Hương Giang này, năm đó cô ta hại Tuấn Khoa thảm như thế, bây giờ còn có mặt mũi quay lại, còn muốn kết hôn với Tuấn Khoa? Cô nói xem, trên đời này sao lại có loại người không biết xấu hổ như thế?” Hà Hàm Bội khó kiềm chế được cơn giận trong lòng An Thu Huyền cũng nghĩ trong lòng như vậy, cô ta cũng không Lâm Hương Giang sao lại không biết xấu hổ đến thế, loại phụ nữ như vậy, sao Hà Tuấn Khoa có thể yêu được chứ?

Ngoài mặt thì cô ta an ủi Hà Hàm Bội, miệng thì nói giúp cho Lâm Hương Giang: ó lẽ trên người cô ta có ưu điểm gì đó.

mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra, hoặc là cô ta đối với anh Tuấn Khoa rất tốt, nếu không sao anh ấy phải cưới cô ta không cưới ai khác? Dì đừng tức giận nữa, họ muốn kết hôn thì để họ kết hôn đi, anh Tuấn Khoa vui là được rồi”

“Từ lúc quen biết cô ta đến bây giờ, tôi chưa phát hiện ra cô ta có ưu điểm gì! Cô ta chỉ biết liên lụy đến Tuấn Khoa, không được, tôi không cho phép họ kết hôn!” Hà Hàm Bội đập bàn nói.

An Thu Huyền nghe vậy, thầm cười trong lòng. Có sự ngăn cản của Hà Hàm Bội, anh Tuấn Khoa sẽ không dễ dàng kết hôn với Lâm Hương Giang đâu.

“Còn cô nữa, tôi bảo cô ở bên cạnh Tuấn Khoa, làm việc chăm sóc cho nó, tại sao nó không có chút cảm giác tốt gì với cô vậy?

Ngược lại Lâm Hương Giang vừa quay về, nó liền si mê!” Hà Hàm Bội bực bội trong lòng, không có cách nào bộc phát ra nên giờ chuyển qua nói cô ta.

Nghe thấy lời này của cô ta, trong lòng Hà Hàm Bội cũng xem như có chút an ủi.

An Thu Huyền cong khóe môi, đáy mắt thoáng lên nụ cười giễu mà người bên cạnh không nhận ra được. Chỉ cẩn có Hà Hàm Bội giúp đỡ, cô ta tin là cô ta vẫn còn cơ hội.

Chỉ có điều…..Chuyện Lâm Hương Giang có bệnh, cô ta có nên nói cho Hà Hàm Bội biết không?

Hay là đợi cô ta điều tra rõ ràng trước rồi nói vậy.

An Thu Huyền nói chuyện với Hà Hàm Bội vài câu xong thì rời khỏi nhà họ Hà. Lúc cô ta đi ra khỏi cổng, khóe môi còn cong lên một đường cong.

Phía sau vang lên tiếng huýt sáo khiếm nhã, cô ta dừng bước lại, không hiểu mà quay đầu lại nhìn.

“Cô tưởng rẵng có cô tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô, thì cô có thể đạt được ước muốn của mình, toại nguyện gả cho chủ nhỏ tôi được sao?” Hà Tùng Nhân nói giễu cợt.

Bị anh ta chế nhạo như vậy, An Thu Huyền cảm thấy có chút khó chịu, nói một cách không hài lòng: “Không cần anh quan tâm!”

“Tôi nói rồi, nếu như cô hợp tác với tôi, cô nhất định có thể gả cho chú nhỏ của tôi, sao cô lại không tin tôi nhỉ?”

An Thu Huyền ngẩng đầu lên đối mắt với anh ta, từ trước giờ anh ta luôn cười giỡn, bỡn cợt với đời. anh ta như thế sao cô ta phải tin anh?

Cô ta chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, học theo anh ta mà cong môi lên: “Anh nói anh thích Lâm Hương Giang? Anh muốn hợp tác với tôi đến thế, vậy thì anh muốn tách bọn họ ra, chỉ vì anh thích cô ta?”

Đáy mắt Hà Tùng Nhân thoáng lên một tia phức tạp, đương nhiên là không chỉ đơn giản như thị “Cô muốn gả cho chú nhỏ tôi như thế, không lẽ không phải vì thích chú ấy?” anh ta hỏi ngược lại.

“Tôi….. Tôi đương nhiên là vì thích anh ấy, tôi muốn trở thành vợ của anh ấy, yêu và chăm sóc cho anh ấy!”

Hà Tùng Nhân bỗng cười nói: “Cô không cần phải kích động như vậy, tôi tin cô gả cho chú nhỏ, không có mục đích gì khác.” anh ta có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô ta An Thu Huyền không hài lòng hừ lạnh một tiếng: “Anh thích Lâm Hương Giang, thế tự anh đi mà theo đuổi là được rồi. Nếu cô ta đồng ý ở bên cạnh anh, anh Tuấn Khoa cũng không có cách nào ngăn cản được, tại sao phải muốn tôi hợp tác với anh?”

“Bởi vì chỉ có sự hợp tác của tôi với cô, mới có cơ hội tách bọn họ ra.”

An Thu Huyền vẫn không tin, quan sát anh ta rồi lắc đầu, nói: “Đó là do anh tự nghĩ vậy mà thôi, tôi nói lại một lần nữa, tôi sẽ không hợp tác với anh, anh đừng quây rối tôi nữa”

Cô ta nói xong câu đó rồi dứt khoát quay người rời đi.

Chỉ là cô ta đi được hai bước thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta quay người lại nhìn anh ta.

“Sao nào? Thay đổi ý định rồi sao?” Hà Tùng Nhân bị cô ta từ chối mà cũng không có nổi giận.

“Không, có điều tôi có một tin tức muốn tiết lộ cho anh biết.”

“Hửm? Tin tức gì?”

An Thu Huyền nhìn xung quanh, xác định không có ai ở sau, cô ta thấp giọng nói: “Tôi phát Lâm Hương Giang có bệnh.”

Hà Tùng Nhân chau mày lại, không hiểu ý của cô ta.

“Tôi vẫn chưa xác định được cô ta mắc phải bệnh gì, nhưng tôi biết là liên quan đến tỉnh thần, cũng không biết là bệnh trầm cảm hay là bệnh tâm thần, tốt nhất anh nên chú ý chút” Nói cho anh ta biết những điều này, anh ta nhất định sẽ đi điều tra Lâm Hương.

Giang mắc bệnh gì.

“Cô nói bậy bạ gì thế?” Hà Tùng Nhân không tin lời của cô ta.

“Tin hay không tùy anh, dù sao điều tôi biết là Hà Tuấn Khoa đã tìm bác sĩ khoa tâm thần cho cô ta, còn đặc biệt kê thuốc trị liệu cho cô ta, anh không tin thì có thể điều tra”

Cô ta nói những điều này xong thì quay người rời đi.

Hà Tùng Nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng vừa nghỉ hoặc vừa kinh ngạc, thấy dáng vẻ An Thu Huyền nói chắc chắn như: vậy, không lẽ Lâm Hương Giang thật sự…..

Không, anh không thể tin lời An Thu Huyền dễ dàng như thế, xem ra anh phải điều tra thử rốt cuộc chuyện như thế nào?

Lâm Thanh Dương đi học về thì chạy thẳng vào phòng, quả nhiên vừa mở cửa ra thì nhìn thấy mẹ!

“Mẹ ơi! Cuối cùng mẹ cũng đến thăm con rồi!” Lâm Thanh Dương bổ nhào lại Lâm Hương Giang giang rộng hai tay chuẩn bị ôm lấy con trai, thế nhưng cậu nhóc này chạy đến trước mặt cô xong thì đột nhiên dừng lại, còn khoanh hai tay trước ngực, làm cái dáng vẻ ngầu ngầu khiển trách cô: “Mẹ nói xem, có phải mẹ chuẩn bị bỏ rơi đứa con trai này rồi? Rốt cuộc con có phải con ruột mẹ không?”

“Con có thể không phải do mẹ sinh ra, năm đó lúc mẹ nạp thẻ điện thoại, người ta tặng mẹ đấy” Lâm Hương Giang cố ý trêu chọc.

“Chả trách mẹ có bố là đủ rồi, thì ra con không phải là cục cưng thương yêu nhất trong lòng mẹ!” Chưa đến một giây, dáng vẻ ngầu ngầu của cậu bé liền biến mất, biến thành bộ dạng tủi thân.

“Được rồi được rồi, mẹ đùa với con thôi.”

Lâm Hương Giang ôm cậu bé vào lòng và an ủi Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh nhìn hai mẹ con nói chuyện, khóe mắt co lại.

“Mẹ, mẹ với bố sẽ đưa con đi du lịch thật sao?” Đã rất lâu rồi cậu bé chưa ra ngoài chơi rồi.

“Con không muốn đi sao? Thế cũng tốt, bố mẹ có thể tận hưởng thế giới riêng của hai người” Lâm Hương Giang nói.