Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 349



Chương 349: Có yêu cầu nào của em mà anh chưa đáp ứng không

Nguyễn Cao Diệp bị ruồng bỏ, vẫn không từ bỏ mà vây qua: “Hòn đảo mà anh mua nhất định đẹp hơn ở đây, em sẽ thích đấy!”

Hoàng Kiều Liên giễu cợt: “Chỉ sợ anh mua không nổi!”

“Sao anh có thể mua không nổi? Dù gì anh đường đường cũng là cậu ba nhà họ Nguyễn”

“Cậu ba thì có làm sao? Chẳng qua chỉ là một cái chức, anh cũng đâu phải là chủ nhà… Hơn nữa anh ta còn là con riêng.

“Nói như vậy là em khinh thường anh?”

Nguyễn Cao Diệp chau mày.

Hoàng Kiều Liên không phải là người được voi đòi tiên, cô ấy khua khua tay nói: “Không có không có, tôi nào dám khinh thường anh chứ”

“Này Giang, cậu đợi mình với……”

Lâm Hương Giang với Hà Tuấn Khoa đã đi về phía trước rồi, không muốn nghe thấy ai hai người họ liếc mắt đưa tình.

Bọn họ lên đảo, đã có người đợi sẵn họ rồi “Tổng giám đốc Hà, cô Nguyễn, mọi người đến rồi, xe đã chuẩn bị xong cả rồi.”

Giám đốc Vương bây giờ là người phụ trách hòn đảo này.

Họ ngồi lên chiếc xe bus tham quan và đi đến chỗ ở.

Xuyên qua những hàng cây dừa, xe dừng lại trước một căn biệt thự lộng lẫy, khí phái phi thường.

“Tổng giám đốc Hà, tôi đã sắp xếp phòng theo yêu cầu của ngài rồi, bây giờ có thể vào ở. Mọi người đến phòng rồi có thể nghỉ ngơi một lát, tôi dặn dò bên phòng bếp.

chuẩn bị bữa tối rồi” Giám đốc Vương nói.

“Được, vất vả cho cậu rồi” Hà Tuấn Khoa điềm đạm nói một câu, sau khi xuống xe thì một tay bế con trai, một tay nắm tay Lâm Hương Giang, đi vào bên trong.

“Bố, bổ bỏ con xuống đi, con muốn tự đi.”

Lâm Thanh Dương muốn xuống chơi.

“Được, không được chạy lung tung” Hà Tuấn Khoa bỏ cậu bé xuống.

Từ lúc lên đảo, Lâm Hương Giang không ngừng quan sát nơi đây, phong cảnh ở đây quá tuyệt vời.

“Vẫn chưa nhìn đủ sao?” Hà Tuấn Khoa có chút buồn cười, ghé sát bên tai cô hỏi.

“Gần đây anh mới mua hòn đảo này thật sao?”

“Sao vậy? Vẫn không thích sao?” anh khẽ gật đầu.

“Hòn đảo xinh đẹp thế này, đương nhiên là em thích”

“Nếu thích thì thường xuyên đến, đây là đảo thuộc về riêng em và anh” anh thì thâm bên tai cô.

Hắn nói như vậy đúng là khiến người ta động lòng “Đúng rồi, anh vẫn chưa đặt tên cho hòn đảo này, hay là em đặt đi” Hà Tuấn Khoa nói.

“Em? Em không biết……

“Không hay cũng không sao, chỉ cần em thích” Ánh mắt người đàn ông sâu lắng nhìn cô chằm chằm.

Điều này khiến cho người ngoài nhìn vào, anh có phần cưng chiều Lâm Hương Giang quá rồi, vì cô mà mua hòn đảo này thì thôi đi, còn bảo cô đặt tên cho nó nữa.

“Nếu như vậy thì để em nghĩ kĩ đã” Vẻ mặt Lâm Hương Giang đầy nghiêm túc, nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là gọi là Đảo Quý, quý trong quý trọng, anh thấy thế nào?”

“Anh thấy được đấy.”

“Được, thế bắt đầu từ hôm nay, ở đây sẽ gọi là Đảo Quý, sau này chúng ta có thời gian thì đến đây ở” Cô thật sự thích nơi này.

Một nhà ba người bọn họ ở một căn phòng, Hoàng Kiều Liên muốn phòng đơn, cô ấy từ chối ở chung phòng với Nguyễn Cao Diệp.

Lâm Hương Giang có thể nhìn thấy bờ biển trong xanh bên ngoài từ cửa sổ sát sàn trong phòng khách, và gió biển lay động rèm cửa.

Hà Tuấn Khoa ôm cô từ phía sau, hôn lên bên tai cô: “Đi tắm rửa trước đi, lát nữa chúng ta đến nhà hàng ăn tối.”

“Được” Đã đến đây rồi, cô nên thả lỏng tinh thần, không nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia nữa.

“Có muốn anh tắm với em không?” Anh cười như không cười, hỏi.

“Không cần, anh trông Thanh Dương đi, đừng để nó chạy lung tung”

“Không sao, trên đảo này đều là người của anh, nó đi đâu cũng đều có người trông nó” Bây giờ anh chỉ muốn tắm cùng cô.

Không đợi cô trả lời, anh trực tiếp cong lưng bế người phụ nữ lên, đi vào phòng tắm.

“Này….” Lâm Hương Giang nhỏ giọng la lên một tiếng, vô thức vòng tay qua cổ anh, thấy anh đã nhất quyết như vậy rồi, cô biết từ chối cũng chẳng thấm vào đâu.

Được anh bế vào trong phòng tắm, cô nhận ra anh đã bơm nước sẵn trong bồn tắm rồi.

“Thì ra anh đã mưu tính trước rồi” Cô bĩu môi hừ một tiếng.

Hà Tuấn Khoa để cô ngồi lên bệ rửa tay, ngón tay thong dài mở từng nút một trước ngực giúp cho cô, giọng nói từ tính của người đàn ông có chút khàn và nhỏ: “Em yêu, chỉ tắm mà thôi, đừng có nói lòng dạ anh thẳng thản vậy chứ”

Cô cũng không động đậy, tận hưởng sự phục vụ của anh, chỉ là quần áo mi bị cởi ra, hai má cũng theo đó, có chút không tự nhiên mà nóng lên theo .

“Gần đây em khá mệt, lát nữa anh xoa bóp giúp em nha?” Cô cười híp mắt, nhìn chằm chăm khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông ngước đôi mắt ảm đạm lên nhìn thẳng vào cô, đột nhiên hôn vào môi cô một cái: “Có yêu cầu nào của em mà anh không đáp ứng không?” Nói xong, anh bế cô lên đặt xuống bồn tắm.

*A…..“ Nước bắn tung tóe khiến cô la lên.

Lâm Thanh Dương chơi đã một vòng bên ngoài mới về, đúng lúc đến thời gian ăn cơm tối.

Lâm Hương Giang cũng tắm xong rồi, thay một bộ đồ gọn gàng thoải mái.

“Con đi đâu về vậy? Sao mồ hôi không thế này?” Lâm Hương Giang lấy khăn lau mồ hôi cho cậu bé.

“Mẹ, lúc nấy con đã điều tra qua rồi, hòn đảo này cũng lớn lắm đất Lâm Hương Giang không hài lòng, cười cười nói: “Thế con điều tra xong rồi nhỉ? Đi tắm rửa đi rồi ăn cơm”

“Mẹ không nói thì không sao, nói rồi con ảm thấy đói bụng rồi nè, con rồi tắm, con đi rửa tay là được.

Nói xong, cậu bé chạy cái vèo đi.

Lâm Hương Giang cảm thấy quản không nổi cậu nhóc nữa rồi, dù sao cũng là thiếu niên rồi Một nhà ba người đến nhà hàng, Hoàng Kiều Liên với Nguyễn Cao Diệp đã đợi ở đây từ sớm, họ đang uống nước dừa.

Hoàng Kiều Liên vẫy tay với cô: “Hương Giang, Thanh Dương, mọi người mau qua đây, dừa này mới hái từ trên cây xuống đấy, nước dừa rất thanh ngọt và tươi, mọi người thử đi”

Trên bàn còn nhiều quả dừa đã cảm ống hút sẵn, dễ thấy đó là chuẩn bị cho họ.

“Đúng lúc con khát nước rồi” Lâm Thanh Dương trực tiếp ôm một quả dừa, hút một hơi dài, hai mắt sáng rỡ: “Ngọt quái”

Lâm Hương Giang bị chọc cười bởi biểu cảm khoa trương của cậu bé: “Có ngon như vậy không?”

“Mẹ, mẹ thử đi là biết ngay”

cơm xong Hà Tuấn Khoa thì ân cần, rất nhanh đã đặt quả dừa trước mặt cô rồi.

“Chà chà, tổng giám đốc Hà, sao lúc trước tôi không phát hiện ra anh là người đàn ông ân cần như vậy nhỉ? Tôi còn tưởng là ngoài kí hợp đồng bạc tỷ ra thì cái gì anh cũng không biết chứ” Hoàng Kiều Liên nói.

Vẫn chưa đợi Hà Tuấn Khoa trả lời, Lâm Hương Giang cố ý nghiêm mặt nói: “Sao.

nào? Nhìn trúng chồng chưa cưới của mình rồi sao?”

“Nhìn trúng thì có làm sao? Tiếc là trong mắt người ta chỉ có cậu, không để ý đến mình”

“Xem như là em tự mình biết mình, em vẫn nên ngoan ngoấn ở bên cạnh anh đi.”

Nguyễn Cao Diệp tiếp lời rất nhanh.

“Anh biến đi”

Hai người lại bắt đầu với những lời lẽ đanh thép, một nhà ba người bên cạnh cũng quen rồi, xem như không nghe thấy.

Cơm tối chính thức bắt đầu, giám đốc Vương bảo phục vụ mang từng món đặc sản của hòn đảo lên để trên bàn “Tổng giám đốc Hà, đồ ăn đã lên đủ rồi, mọi người dùng bữa ngon miệng, nếu không đủ thì tôi lại bảo đầu bếp làm ti “Đủ rồi đủ rồi, nguyên một bàn lớn đồ ăn rồi” Lâm Thanh Dương nói.

Giám đốc Vương cùng với phục vụ lui xuống, họ bắt đầu dùng bữa.

Hà Tuấn Khoa vừa mới cầm đũa lên, thì đột nhiên điện thoại vang lên, anh chỉ có thể nghe điện thoại trước.

“Alo?” Cũng không biết là ai gọi điện đến, sau khi nghe thấy lời của đối phương, sắc.

mặt anh có chút thay đổi, chốc lát nghe thấy anh nói: “Bảo bọn họ vào đi”

Lâm Hương Giang không hiểu, hỏi: “Sao thế? Ai đến sao?”

Lúc Hà Tuấn Khoa đối mặt với cô, anh đã che đi sự nghiêm túc lúc nấy, dịu dàng nói “Ừm, đúng là có người tìm đến”