Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 376



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 376: Các người làm gì cô ấy vậy?

Lâm Hương Giang bị nước lạnh làm cho tỉnh, vừa mở mắt thì nhìn thấy Hà Tùng Nhân nằm bên cạnh, trên mặt hắn có thương tích, còn đang hôn mê .

Ký ức trước khi ngất đi ùa về, Hà Tùng Nhân muốn cứu cô nhưng lại bị bọn bắt cóc đánh hôn mê.

Xem ra hắn cũng bị bọn bắt cóc bắt lại đây, nói như vậy là cô liên lụy hắn.

“Hà Tùng Nhân anh tỉnh lại đi… Cô thử đánh thức hắn ở một bên, bọn bắt cóc cười quái dị nói: “Cô Nguyễn Cao, cô tỉnh rồi”

Lâm Hương Giang quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn bắt cóc đeo mặt nạ không dám để lộ mặt: “Các người muốn làm gì? Muốn tiền sao?”

Ngãm lại bọn chúng cũng lợi hại, mua chuộc được nhân viên phục vụ trên đảo, trong ngoài phối hợp đánh thuốc mê bắt cô đi.

“Cô Nguyễn Cao, có tiền hay không không sao cả, bây giờ chúng tôi muốn cho cô xem chút đồ vật này”

bọn bắt cóc đem máy tính bảng đến, đặt trước mặt cô, video đang phát bên trong.

“Cô xem cho rõ, đây là video trực tiếp, người hôm nay muốn kết hôn với cô – tổng.

giám đốc Khoa bây giờ đang kết hôn với người phụ nữ khác.”

Lâm Hương Giang xem chăm chú, quả thật trên video thấy được Hà Tuấn Khoa, còn thấy được An Thu Huyền đang mặc áo cưới của côi Trong lòng cô chấn động, không dám tin nhìn chãm chãm vào hình ảnh kia: “Không phải sự thật, đây không phải sự thật!”

“Đây là sự thật, cô cũng thật đáng thương, bị lừa cũng không biết, thật ra Hà vốn không muốn cưới cô, anh ta tổ chức hôn lễ này để trả thù cô, người anh ta muốn kết hôn chính là cô An kia.”

Những lời này hình như trước đây Hà Tùng Nhân đã nói với cô?

Nếu không phải Hà Tùng Nhân còn đang hôn mê bên cạnh, cô thật sự nghi ngờ là hắn ta mua bọn bắt cóc lừa cô.

Thấy sắc mặt cô trắng bệch nhưng vẫn là bộ dáng không tin, bọn bắt cóc lại cười mỉa mai nói: “Lại nói cô còn phải cảm ơn chúng tôi đấy, nếu chúng tôi không đưa cô tới đây thì cô sẽ bị người ta cười nhạo vì bị chồng ruồng bỏ.”

“Xì! Bọn xấu xa các người đừng nghĩ lấy một đoạn video giả đến hù tôi!” Cô không tin, Hà Tuấn Khoa sẽ không đối xử với cô như vậy!

Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, hung ác, giữ đầu cô, ấn đến trước màn hình, lớn tiếng nói: “Cô xem cho rõ, cái này không phải giả, bọn họ đang trao nhẫn đấy, cô nhận ra chiếc nhãn cưới đó không? Còn áo cưới kia nữa, cô nhận ra chứ?”

Lâm Hương Giang không muốn thừa nhận, cô nhận ra được những thứ cô thấy trên video, nhãn là kiểu dáng cô lựa chọn để nhà thiết kế thiết kế, áo cưới là Hoàng Kiều Liên thiết kế theo yêu cầu của cô cho cô, những thứ này đều giả không được.

“Các người thả tôi ra! Tôi phải về gặp anh ấy! Lâm Hương Giang giấy dụa đứng lên.

Hà Tùng Nhân cũng tỉnh dậy, hắn cũng bị trói tay lại.

“Giang, cô không sao chứ?” Hắn lo lắng nhìn về phía cô, thấy cô khóc, không khỏi nhíu mày: “Sao lại khóc? Bọn họ ức hiếp em?”

Vừa dứt lời hẳn quay đầu tức giận trừng bọn bắt cóc: “Khốn nạn! Thả bọn tao ral” Hai chân hẳn không bị trói, đứng lên muốn liều mạng với bọn bắt cóc.

Hản vừa khiêu khích thì bị đè xuống đất, hai tên cướp vừa đấm vừa đá hẳn “Dừng tay, đừng đánh!” Lâm Hương Giang không muốn Hà Tùng Nhân bị đánh chết vì cô “Kéo tên này ra ngoài!” Câm đầu bọn bắt cóc ra lệnh.

Hà Tùng Nhân bị đánh một trận sau đó lại bị kéo đi, Lâm Hương Giang nhìn đến khi hẳn gần như ngất đi lần nữa, có thể thấy được bị đánh không hề nhẹ.

Sự khó chịu trong lòng Lâm Hương Giang bị tức giận thay thế, giận đến nhảy dựng lên: “Các người muốn đem anh ta đi đâu? Không được làm tổn thương anh ta!”

“Tôi khuyên cô nên lo cho mình trước đi!”

Cầm đầu bọn bắt cóc nháy mắt với đàn em.

Sau đó bọn chúng lấy khăn vải đến chụp thuốc mê cô.

“Đồ khốn nạn! Buông ra… Đừng!” Trong nháy mắt sau khi thấm thuốc mê, cô lại ngất đi.

Hà Tuấn Khoa vội vàng hoàn thành nghỉ thức hôn lễ, chỉ chờ bọn bắt cóc gọi điện thoại đến.

Những vị khách nhà Nguyễn Cao nghĩ mình bị lừa, sau khi đứng dậy chửi anh một trận thì đều rời đi.

Mặt anh luôn nghiêm lại, không ngăn cản khách rời khỏi bữa tiệc, anh vốn không hề muốn làm hôn lễ này.

“Thật quá đáng, lại có thể dám đùa giốn chúng ta, quả thực là lãng phí thời gian của chúng tai”

Nhà Nguyễn Cao vừa mảng vừa rời khỏi hòn đảo nhỏ.

Hôn lễ vốn náo nhiệt trong nháy mắt người đi trà lạnh An Thu Huyền còn chưa hưởng thụ thời khắc hạnh phúc xong mọi người đã đi rồi, không ai chúc phúc cho bọn họ, cảm giác tủi thân chiếm cứ trong lòng.

Hà Tuấn Khoa cũng mặc kệ cô ta, chỉ lo chờ điện thoại, đột nhiên cô ta hy vọng Lâm Hương Giang chết quách đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Tuấn Khoa bật người dậy nhận điện thoại, không ngờ đối phương lại gọi video đến, thật sự là vô cùng ngang ngược!

Trong điện thoại xuất hiện hình ảnh của Lâm Hương Giang, cô nằm trên mặt đất, xem ra còn đang hôn mê.

“Các người làm gì cô ấy vậy?” Anh nhìn chăm chằm vào người phụ nữ trong video, trong nháy mắt hai mắt đỏ tươi, có ý nghĩ muốn giết người.

“Ha ha…Tổng giám đốc Khoa đừng lo.

lắng, cô ấy chỉ hôn mê thôi, chúng tôi không làm gì cô ấy cả” Lại là âm thanh được xử lý bởi bộ thay đổi giọng nói.

“Hôn lễ tôi đã làm xong rồi, thả cô ấy ra!”

Hà Tuấn Khoa nhìn Lâm Hương Giang không chớp mắt, hận không thể kiểm tra toàn bộ cơ thể cô một lần, nhìn xem có phải cô an toàn không bị gì không?

“Chúng tôi sẽ thả cô ấy, có điều… Trước đó, chúng tôi muốn tặng cô ấy một món quà”

Trong hình ảnh, ai đó cầm một ống tiêm xuất hiện, tới gần Lâm Hương Giang đang hôn mê Đồng tử Hà Tuấn Khoa đột nhiên cứng lại, nhìn chăm chäm bọn bắt cóc một cách lạnh lùng: “Nếu các người dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ lấy mạng của các người!”

Tất nhiên bọn bắt cóc không hề sợ hãi, còn cười nhạo một tiếng: “Nghe nói cô ấy bị bệnh, chúng tôi có một loại thuốc tốt, tiêm vào nói không chừng bệnh của cô ấy sẽ tốt lên”

Vừa dứt lời, bọn bắt cóc thật sự cấm cây kim vào cánh tay của Lâm Hương Giang, tiêm chất lỏng màu xanh nhạt vào bên trong!

“Chết tiệt!” Hà Tuấn Khoa tức giận chửi một tiếng, cả người tỏa ra sát ý làm cho người ta sợ hãi.

“Các người tiêm cái gì vào người cô ấy vậy?!” Anh nổi giận gầm nhẹ, muốn chặt bọn khốn này ra làm tám khú!

c “Tổng giám đốc Khoa, anh có bản lĩnh như vậy, tôi tin người của anh sẽ tìm được cô.

ấy rất nhanh thôi” Đối phương nói xong câu này thì tắt máy.

Hà Tuấn Khoa lại chửi thâm một tiếng, di động được nắm chặt để không bị ném đi!

Ở một bên, An Thu Huyền lần đầu tiên nhìn thấy anh nổi giận như vậy, sợ tới mức cô †a không dám nói gì Nếu… Nếu anh biết là cô ta phối hợp với Hà Tùng Nhân làm ra những chuyện này, có phải anh sẽ lấy mạng cô ta luôn không?

Nhưng bây giờ cô ta không nghĩ được nhiều như vậy, ít nhất cô ta đã thành công gả cho anh, đám cưới đã được tổ chức trước sự chứng kiến của rất nhiều người, sau này cũng không đến lượt anh đổi ý!

Từ hôm nay trở đi, cô ta đã danh chính ngôn thuận trở thanh bà Hà!