Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 451



Chương 451: Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em

Lâm Hương Giang chưa kịp cảm thấy đau đớn thì chân đã mềm ra không thể đứng nổi. Cô ngã quy xuống.

“Cô Giang!” Hoài Vũ xuất hiện vừa kịp lúc, vội đỡ lấy cô.

“Cô bị trúng đạn rồi!” Anh ta nhăn mày nhìn vết thương trên ngực cô đang tuôn máu Ngay bên kia hành lang, những tên sát thủ không định tha cho cô dễ dàng như vậy.

Bọn họ lại đưa súng lên nhắm vào hai người!

Hoài Vũ đã có chuẩn bị trước khi đến đây. Ngay sau lưng hắn là mười mấy vệ sĩ, tất cả đều có súng trên tay.

Anh ta nhắm vào những người bên kia mà nổ súng liên tục. Mỗi phát bản ra đều trúng một tên, cực kỳ chuẩn xác.

Sau khi chặn được sự tấn công của đối thủ, anh ta lập tức ôm lấy Lâm Hương Giang trốn vào một góc tường, để đám vệ sĩ đối phó với bọn sát thủ kia.

“Cô Giang, cô cố gảng lên. Tôi lập tức đưa cô đi bác sĩ!” Hoài Vũ trầm giọng.

Lâm Hương Giang siết chặt cánh tay anh 1a, hơi thở gấp gáp. Cô cảm thấy máu đang tuôn ra không ngưng được. Cơn đau buốt vào tận xương tủy khiến cô có chút tê dại.

Lần này chắc cô không thể sống nổi rồi.

Cô muốn được gặp mặt Hà Tuấn Khoa lần cuối.

Vì vậy cô ôm chặt lấy anh ta, trong mắt chỉ có cầu xin: “Đưa tôi đi… gặp anh ấy… lần cuối”

Trái tim Hoài Vũ như thắt lại: “Cô sẽ không chết đâu. Cô gắng gượng thêm chút nữa. Tổng giám đốc đã đồng ý gặp cô rồi Nghe được câu này, hai mắt cô sáng lên: * Thật sao?… Anh ấy… đồng ý gặp tôi rồi sao?”

“Đúng vậy, cho nên cô nhất định phải cố lên!”

Khóe miệng cô mấp máy: “Được…” Giọng nói chợt tắt lịm. Đầu cô nghiêng sang một bên, hai mắt đã nhằm lại.

“Cô Giang!” Hoài Vũ hoảng hốt gọi tên cô, anh vội bồng cô lên đi tìm bác sĩ. Cô ấy không thể chết!

Henry vẫn luôn đợi tin tức của Hoài Vũ.

Anh rất hiểu Hoài Vũ, cậu ấy thường sẽ gửi tin về rất nhanh.

Quả nhiên không bao lâu, một cậu đàn em vội vàng đi vào, cúi đầu ghé sát vào lỗ tai anh thì thào gì đó.

Henry nghe cấp dưới báo xong, sắc mặt sửng sốt, trợn mắt gắn giọng: “Cậu nói sao?”

Cậu đàn em bị sốc bởi sự lạnh lùng tỏa ra từ anh, cậu ta cúi đầu sợ hãi nói: “Anh Hoài Vũ cho người báo về, cô Giang đã bị trúng đạn, hiện giờ sống chết chưa rõ.”

Henry nảm chặt tay vịn xe lăn, anh nằm chặt đến mức gân xanh nổi khắp bàn tay.

“Bọn họ đang ở đâu? Tôi phải đi gặp cô ấy”

Anh biết nhà họ Sở sẽ không bỏ qua cho Lâm Hương Giang, nhưng anh vẫn cho rằng có Hoài Vũ ở đó cô sẽ không sao. Thật không ngờ! Anh đã quá xem thường sự tàn nhẫn của nhà họ Sở.

Cấp dưới báo địa chỉ xong, anh lập tức.

gọi người chuẩn bị xe. Anh phải đi gặp cô ấy ngay lập tứ!

c Cậu cấp dưới đẩy xe lăn của anh đi ra, đúng lúc gặp được Sở Khả Vy.

“Henry, anh muốn ra ngoài sao?” Sở Khả Vy nhìn anh thäc mắc.

*Ừ”. Anh lạnh nhạt đáp. Lông mày anh nhíu lại, lộ rõ vẻ lo lắng.

Không biết là ai có thể khiến anh ấy trở nên gấp gáp như vậy. Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Từ khi đến đây, anh chưa từng ra khỏi nhà họ Sở. Lúc trước, cô cũng từng khuyên anh nên ra vườn hoa đi dạo, anh đều không.

chịu. Hôm nay sao lại chủ động đòi ra ngoài như vậy?

Chẳng lẽ anh đi gặp Hoài Vũ? Hay là Nguyễn Cao Ánh?

Sở Khả Vy chớp mắt một cái, rồi cười nói: “Anh muốn đi đâu? Em đi cùng anh, anh thực sự là cần phải ra ngoài hít thở không khí một chút!”

Henry lập tức từ chối: “Không cần đâu Tôi chỉ muốn ở một mình” Nói xong, anh ra hiệu bảo cấp dưới tiếp tục đẩy anh ra ngoài.

Nụ cười của Sở Khả Vy biến mất. Cô tiến lên trước chặn đường anh lại. Cô không ngừng đi vòng quanh xe anh: “Có phải anh muốn đi gặp Hoài Vũ không?”

Bị chặn đường, Henry chau mày, đôi mắt đen trở nên u ám: “Cô đâu cần gặng hỏi rõ ràng như vậy.”

Hiện tại nhất định không thể để người nhà họ Sở biết được tung tích của Hoài Vũ và Lâm Hương Giang, kể cả Sở Khả Vy cũng không được.

Sở Khả Vy chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Cô nói: “Vậy thì em cũng nên đi cùng anh. Dù sao ba em và Sở Khả Thiên cũng đang tìm anh ấy. Có em ra mặt, người của họ sẽ không dễ dàng ra tay với anh ấy”

Henry cuối cùng cùng ngẩng đầu nhìn cô. Anh cất giọng lạnh lùng: “Tốt nhất cô đừng xuất hiện. Tốt nhất là làm như không biết gì cả!” Anh nói xong thì tự mình xoay.

xoay xe lăn tránh cô.

“Henry!” Sở Khả Vy đột nhiên hét lên với anh. Cuối cùng cô cũng nhịn không được mà hỏi: “Ngoại trừ Hoài Vũ, anh còn đi gặp Nguyễn Cao Ánh đúng không?”

Henry đã mất hết kiên nhãn. Anh sợ Lâm Hương Giang không thể đợi anh.

“Có chuyện gì đợi tôi về rồi nói!” Anh không trả lời mà gấp gáp ra cửa.

Lần này Sở Khả Vy không thể ngăn anh nữa. Cô ấy chỉ đành đứng đó nhìn anh được đẩy lên xe rời khỏi cô ấy.

Lần đầu tiên cô ấy thấy anh lo lắng như vậy. Thì ra anh vốn không hề thờ ơ lãnh đạm, cũng không phải vô tình. Chỉ là phải xem đối tượng kia là ai?

Lồng ngực cô ấy dâng lên những cảm xúc phức tạp, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

Cô ấy đã từng nói, anh chỉ có thể thuộc về cô ấy!

Tại một bệnh viện tư bí mật, Hoài Vũ đã đưa Lâm Hương Giang đến đây cấp cứu.

Bác sĩ cho biết, phát đạn trúng vào ngực phải của cô. Dù được cấp cứu kịp thời nhưng cô mất quá nhiều máu. Vì vậy sau khi ra khỏi phòng cấp cứu vẫn chưa thể qua cơn nguy kịch.

Cậu đàn em sau khi vứt bỏ được đám người theo dõi, đã đưa Henry đến được bệnh viện này an toàn.

“Cô ấy đâu? Tình hình sao rồi?” Đây là câu đầu tiên anh mở miệng khi vừa gặp Hoài Vũ. Sắc mặt anh u ám Hoài Vũ vô cùng hổ thẹn, anh thú nhận: “Xin lỗi chủ tịch, tôi đã không bảo vệ cô Lâm Hương Giang cho tốt. Sát thủ của nhà họ Sở đã bắn trúng ngực phải của cô ấy. Tạm thời đã cứu được.”

Henry trong lòng lạnh lẽo. Nếu không.

phải đang trong tình hình đặc biệt, anh nhất định truy cứu trách nhiệm của cậu ta.

“Cô ấy ở đâu?” Giọng anh hơi nghẹn lại.

Anh muốn gặp cô.

“Anh theo tôi đến đây!” Hoài Vũ dẫn anh đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Đến trước cửa phòng, Hoài Vũ nói với anh: “Bác sĩ có căn dặn không được để quá nhiều người làm phiền cô ấy. Anh tự vào thăm cô ấy đi”

Tuy gương mặt đẹp đẽ của Henry không có biểu cảm gì, nhưng đôi lông mày đã nhíu lại thật chặt, không giấu được vẻ lo lẳng trong ánh mắt.

Hoài Vũ mở cửa cho anh, sau đó để anh tự đẩy xe lăn đi vào.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.

Cô đeo máy trợ thở, mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệt như giấy.

Vừa thoạt nhìn cô, trái tim anh liền đau nhói, hơi thở trở nên nặng nề.

Anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh cô để nhìn kỹ cô hơn. Nhìn cô yếu ớt như vậy, lòng anh khó chịu đến nghẹt thở.

Anh vô thức nằm lấy tay cô. Một giọng nam khàn đặc, nhưng trìu mến gọi tên cô: “Hương Giang…”

Anh vốn biết nhà họ Sở rất nguy hiểm, nhưng không ngờ họ lại muốn lấy mạng cô.

Nếu biết mọi chuyện sẽ thành thế này, ngay từ đầu anh đã đuổi cô đi, cho dù có.

phải bắt trói đem đi cũng phải để cô rời khỏi đây cho bằng được.

Anh siết chặt tay cô, mắt ưng ánh lên vẻ lạnh lẽo. Anh sẽ không bỏ qua cho những kẻ làm tổn thương cô.

Kể cả đó là nhà họ Sở một tay che trời ở nước Mỹ.

“Tuấn Khoa… Đừng đi… Đừng…” Cô thì thâm trong cơn mê sảng.

Cô còn nắm chặt tay anh, lẩm bẩm trong đau khổ: “Đừng đi… em cầu xin anh…”

Anh nhìn thấy những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô mà lòng tan nát.

“Anh không đi đâu hết. Từ đây về sau anh sẽ bảo vệ eml” Anh buông lời thê hẹn trong vô thức, cũng không nghĩ đến thực ra lúc này cô vẫn chưa tỉnh lại.