Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 475



Chương 475: Tất cả mọi thứ của em đều là của anh

Lâm Hương Giang thấy sắc mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh dần thì trong lòng bất giác dấy lên một dự cảm không tốt, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Vẫn chưa tìm thấy anh ta sao? Sở Khả Vy vẫn chưa chịu giao anh ta ra sao?”

Hà Tuấn Khoa giấu đi sự lạnh lùng trong ánh mắt, anh cụp mắt xuống rồi nói: “Không phải, tìm thấy rồi”

Lâm Hương Giang nghe thấy thế thì thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá rồi, anh ta không sao chứ? Có phải anh ta cũng bị Sở Khả Vy nhốt ở đó đúng không?”

“Anh sai người đưa anh ta về nhà rồi”

Mấy ngày nay cô hôn mê, anh đã xử lý ổn thỏa hậu sự của Hoài Vũ rồi.

“Về nhà rồi sao? Anh ta không làm sao chứ?” Nếu không thì sao có thể trở về trước như vậy được?

Lúc này, đối diện với ánh mắt tràn đầy sự nghỉ hoặc của cô, Hà Tuấn Khoa im lặng một hồi rồi mới thấp giọng nói: “Tro cốt của anh ta đã được sắp xếp đưa về nhà rồi”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì nhất thời không kịp phản ứng lại, sững sờ một hồi lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Anh… anh nói gì cơ?

Tro cót gì cơ? Hoài Vũ, anh ta…”

“Anh ta đi i tới thiên đường rễ tiếp lời cô.

Lâm Hương Giang đã hoàn toàn sững sờ, cô nhìn vào mắt anh, không dám tin những gì vừa nghe thấy, hốc mắt bất chợt ửng đỏ lên: “Không, không thế nào… Lúc em và anh ta bị người của Sở Khả Thiên bắt đi vẫn còn khỏe mạnh mà…”

Đột nhiên cô lại nhớ đến điều gì đó, cô t†úm lấy cánh tay anh rồi vội vàng nói: “Là Sở Khả Thiên, là anh ta sai người đánh Hoài Vũ…

Cô nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Hoài Vũ bị mười mấy người đàn ông lực lưỡng vây đánh, anh ta bị đánh đến mức chỉ còn lại chút hơi tàn, sau đó Sở Khả Vy liên tới cướp bọn họ đi.

“Sở Khả Vy không đưa anh ta đến bệnh – Anh viện sao?” Hay là… sau khi Hoài Vũ bị đánh đã không qua khỏi rồi.

Cảm xúc của cô đột nhiên trở nên rất kích động, cô buồn bã, thương tâm và cũng rất tự trách mình.

Sở Khả Thiên quá đúng là đáng chết!

Hà Tuấn Khoa ấn cô nằm xuống giường, sau đó khàn giọng nói khẽ: “Em không cần phải nghĩ nhiều, chúng ta để anh ta yên tâm rời đi đi, anh đã báo thù cho.

anh ta rồi, anh sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào đã làm hại anh ta”

“Nhưng mà..” Lâm Hương Giang nhìn anh, vừa nghĩ tới chuyện Hoài Vũ mất mạng vì cứu cô thì nước mắt đã không kìm được.

mà trào ra.

“Là em… là em đã hại chết anh ta, xin lỗi, Hoài Vũ, xin lỗi anh…” Cô nói rồi không khỏi buồn lòng khóc nức nở.

Hà Tuấn Khoa thấy cô khóc đến thương tâm thì không khỏi lo lắng sức khỏe của cô sẽ không chống cự được, dù sao thì cô cũng mới tỉnh lại.

Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh: “Em không có lỗi với anh ta, anh ta đã nhận lệnh của anh đi bảo vệ em, đây là bổn phận của anh ta, anh ta đã làm rất tốt rồi, đáng chết là những kẻ đã ra tay với anh ta.”

Nếu để anh biết được chính Sở Khả Thiên là người đã lấy mạng của Hoài Vũ thì anh chắc chản sẽ không để Cốc Nam Ninh kết liễu anh ta chỉ bằng một phát súng.

Anh sẽ để Sở Khả Thiên sống sót, giữ lại cái mạng hèn hạ của anh ta, để anh ta nếm thử mùi vị đau khổ mà Hoài Vũ đã phải trải qua, anh ta chết quá dễ dàng rồi!

Kể cả như vậy thì Lâm Hương Giang vẫn cảm thấy rất buồn, còn có cả một người vệ sĩ vì muốn bảo vệ cô mà chết ngay trước mắt cô, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó cô liền khóc thương tâm hơn.

Hà Tuấn Khoa hơi nhíu mày, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt cô: “Sao ngày càng khóc to hơn thế này?”

Cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh rồi nghiêm túc nói: “Sau này anh đừng sai người đến bảo vệ em nữa, em không thể chịu được việc bọn họ mất mạng vì bảo vệ em.”

“Đồ ngốc, chức trách của người vệ sĩ là bảo vệ thân chủ của mình, nếu không anh nuôi bọn họ còn có ích gì?” Anh nâng cằm cô lên rồi nói tiếp: “Huồng hồ cũng không phải lần nào cũng gặp phải chuyện dễ mất mạng, điểm quan trọng nhất là em không thể tiếp tục gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng được nữa”

“Em đến đó không phải vì muốn tìm anh sao?” Ai lại nghĩ không thông, tự mình đâm đầu vào chỗ chết chứ?

Huống hồ cô cũng không biết đến đây sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Vì thế xét cho cùng chuyện này vẫn là trách nhiệm của anh, em khóc mù mắt cũng không đáng.”

Lâm Hương Giang lau nước mắt nhưng tâm trạng của cô vẫn tuột dốc không phanh: “Em cứ nghĩ đến Hoài Vũ liền cảm thấy buồn…”

“Vậy thì em nên hiểu rằng anh ta cũng không hy vọng em sẽ khóc vì anh ta, dù sao thì nước mắt của em cũng chỉ có thể rơi xuống vì anh mà thôi” Anh thấp giọng nói rồi cúi đầu hôn lên khóe mắt của cô, hôn lên những giọt nước mắt long lanh của cô.

Lâm Hương Giang cảm thấy hơi ngứa, hơi thở ngưng đọng, cô mím môi nói: “Sao anh vẫn không chịu nói đạo lý như vậy chứ?

Nước mắt của em, em muốn khóc thì khóc, không phải chỉ vì một mình anh”

Theo như cách anh nói thì cô muốn khóc cũng phải thông qua sự đồng ý của anh sao?

“Tất cả mọi thứ của em đều là của anh, con người của em, trái tim của em, nước mắt của em..” Anh vươn tay vén mấy sợi tó mềm mại vương bên má cô ra sau tai: “Hơn nữa anh sẽ không dễ dàng khiến em rơi nước mắt, anh muốn nhìn thấy em cười”

Những lời này được người đàn ông nói ra vô cùng ngọt ngào, nhưng lại vẫn rất bá đạo.

“Anh muốn nhìn thấy em cười thì em phải cười cho anh nhìn sao? Em cũng đâu có giống mấy người bồi rượu đâu mà anh muốn em cười là em phải cười” Cô cố ý xuyên tạc ý của anh, ai bảo anh vẫn ngang ngược như vậy chứ?

Hà Tuấn Khoa nghe vậy thì nâng cằm cô lên, nhìn bờ môi nhợt nhạt thiếu sức sống của cô: “Nếu không phải thấy cơ thể em hiện giờ vẫn còn yếu thì anh nhất định phải dạy dỗ lại cái miệng nhỏ này của em, đúng là không biết nói chuyện”

“Vậy anh đợi em khỏe hẳn rồi nói tiếp đi.”

“Nếu không thì anh còn có thể làm gì em?” Người bá đạo là anh, người chịu thỏa hiệp cũng là anh.

Vừa rồi rõ ràng vẫn còn rất buồn bã, bây giờ nói chuyện với anh mấy câu liền cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.

Cô chủ động dựa vào lòng anh, cứ như thế được anh ôm trọn lấy, kể cả không nói một lời nào nhưng vẫn cảm thấy rất yên tâm.

Thời khäc đẹp đẽ lúc nào cũng dễ bị ai đó cắt ngang, lúc này ngoài cửa phòng bệnh liền vang lên tiếng ai đó gõ cửa.

“Cậu Henry, tôi biết cậu đang ở trong đó, cô cả của chúng tôi tỉnh rồi, cô ấy ầm ï muốn gặp cậu, tôi cầu xin cậu đến gặp cô ấy một lần đi” Ngoài cửa truyền đến giọng nói sốt sắng của .Jess.

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong đầu liền nảy ra nghỉ vấn, Sở Khả Vy làm sao vậy?

Ồ… bây giờ cô mới nhớ ra là Sở Khả Vy đã thay anh chắn một phát súng của Sở Châu Nam, vì thế nên cô ta được cứu sống rồi sao?

“Anh không nghe thấy gì sao? Sở Khả Vy muốn gặp anh kìa!” Cô nhìn anh không hề có ý muốn đi qua bên đó thì không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở anh.

Thế nhưng ánh mắt sâu thắm của Hà Tuấn Khoa vẫn đặt trên người cô: “Nếu em cảm thấy không vui thì anh không đi gặp cô †a nữa.”

Sao lại kéo đến chuyện cô vui hay không vui thế này?

Thực ra cô vừa mới tỉnh lại, anh muốn dành thời gian ở bên cô nhiều hơn nên không muốn để người khác làm phiền thời gian ngắn ngủi này.

“Nếu cô ta đã vì muốn cứu anh nên mới bị thương thì anh nên đến gặp cô ta một chút, em sẽ không cảm thấy không vui đâu”

Hà Tuấn Khoa nghe vậy thì híp mắt nhìn cô, kể cả giọng điệu cũng trở nên kỳ qu: “Em sẽ không ghen đấy chứ?” Dù sao thì Sở Khả Vy cũng chưa từng từ bỏ anh.

“Ghen sao? Chỉ vì anh đi gặp cô ta hả?”

Lâm Hương Giang cảm thấy có chút buồn cười.

“Chẳng lẽ anh gặp cô ta một lần thì sẽ yêu cô ta luôn chắc?” Tại sao cô lại phải ghen chứ?

Anh chau mày nói: “Tất nhiên là không”

Hai tay cô vòng qua cổ anh, ngước cằm nhìn anh: “Thế thì còn vấn đề gì nữa? Chẳng phải con người của anh, trái tim của anh, tất cả mọi thứ của anh đều là của em sao?” Cô thế mà lại nhắc lại lời anh nói lúc nấy.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa ngày càng sâu hơn, tha thiết hơn, anh tiến sát lại gần cô, chóp mũi cao thẳng suýt chạm vào làn da mềm mại của cô, hơi thở của hai người quyện vào nhau.

“Xem ra tính giác ngộ của em khá cao đấy, có điều em nói như . làm anh thấy rất vui” Anh nói rồi liền ấn lên môi cô một nụ hôn, cũng chỉ là một nụ hôn rất nhẹ sau đó liền buông cô ra.

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh qua đó một lát, rất nhanh sẽ trở về”

Lâm Hương Giang cong môi, đôi mắt ánh lên tia sáng rạng rỡ, còn có một chút lưu luyến: “Em đợi anh”