Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 485



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 485: Coi như là chuộc thân cho cô

Nhìn thấy con gái đã ngủ say, Đào Hương Vi không dám gây ra động tính lớn, sợ sẽ đánh thức cô bé.

Trái lại Nguyễn Cao Cường vừa nhìn thấy cô †a sắc mặt đã cực kỳ sắc bén, giống như hai người bọn họ là kẻ thù tám đời vậy.

Nguyễn Cao Cường đứng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta ra ngoài nói chuyện, anh ta trực tiếp quay người đi ra ngoài trước.

Đào Hương Vi lại nhìn con gái thêm mấy lần, sau đó mới không nhanh không chậm cùng ra ngoài Hành lang bệnh viện, lúc này đã là đêm khuya nên có phần hơi yên tĩnh đáng sợ.

Một tay Nguyễn Cao Cường đút vào túi quần, cơ thể cao lớn rắn rỏi đưa lưng về phía cô ta, chờ cô ta đến gần.

“Tại sao Vân Nhi lại đột nhiên bị ốm? Bác sĩ ói thế nào?” Đào Hương Vi biết sức khỏe của từ nhỏ đã không tốt, nhưng trước kia cũng không dễ dàng bị ốm như vậy.

Cô ta không để ý chuyện của anh ta đến cỡ nào?

“Cho nên đối với cô mà nói tôi chỉ là không khí thôi sao?” Anh ta duỗi tay ra giữ chặt vai cô ta, trực tiếp kéo cô ta đến trước mặt, hơi thở nặng nề, quả là sắp bị cô ta làm tức chết rồi!

Đào Hương Vi cảm thấy bả vai bị đau nên ra sức vùng vấy tránh hỏi tay anh ta, nhíu mày lại: “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện của Vân Nhi!”

Còn chuyện giữa hai người bọn họ thì không cần nói nữa.

Trong khoảng thời gian đó, người làm ba như anh ta không tồn tại, bây giờ anh ta mới chăm sóc con gái có hai năm đã không kiên nhẫn được nữa?

Lông mày Nguyễn Cao Cường nhíu chặt: “Cô không chịu hiểu lời nói của tôi, còn cố ý xuyên tạc ý của tôi? Bây giờ tôi đang lên án thời gian cô ở cạnh con bé quá ít!”

“Tôi thừa nhận bây giờ phải quay phim nên thời gian ở bên con bé hơi ít, nhưng tôi quay phim xong sẽ được nghỉ ngơi một tháng, đến lúc đó tôi sẽ ở bên con bé mỗi ngày” Tóm lại cô ta sẽ không bỏ mặc con gái Nguyễn Cao Cường hừ lạnh: “Nói nghe hay thật, chỉ sợ đến lúc đó cô lại nhận phim mới, rất nhanh sẽ vào đoàn phim tiếp theo, xem ra tôi phải lấy hợp đồng của cô về thôi”

Thần kinh của Đào Hương Vi chợt căng thẳng: “Anh muốn lấy hợp đồng của tôi làm gì?”

Cô ta đang ký hợp đồng với công ty giải trí của Hà Tuấn Khoa, còn do Lâm Hương Giang giúp cô ta nữa Nếu như Nguyễn Cao Cường thật sự muốn hợp đồng của cô ta cũng không phái không thể.

“Đương nhiên là không cho phép cô quay nhiều phim như vậy nữa, dành nhiều thời gian để ở bên Vân Nhi hơn” Ngược lại anh ta rất thẳng thắn.

“Anh… anh không thể làm chuyện như vậy!”

Đào Hương Vi có chút nôn nóng.

Mắt phượng của Nguyễn Cao Cường nhíu lại, ẩn vai cô ta ép vào trên vách tường, thân hình cao.

lớn áp sát trước mặt cô ta: “Sao lại không thể? Để cô ở bên Vân Nhi nhiều hơn cô cũng không chịu à?” Anh ta còn chưa yêu cầu cô ta dành thời gian để ở bên cạnh anh ta đâu!

“Không phải không chịu mà tôi có sắp xếp kế hoạch của tôi, không cần anh làm chủ thay tôi”

Anh ta áp sát quá gần, hơi thở nam tính trong sạch bao phủ xuống, hô hấp của cô ta hơi loạn.

Anh ta cười lạnh: “Tôi cho rằng kế hoạch của cô sắp xếp không thỏa đáng, nếu còn buông thả cô như vậy chỉ sợ ngay cả con gái cô cũng không cần! Hai ngày nữa tôi sẽ đi hỏi Hương Giang lấy hợp đồng của cô về”

“Không được! Tôi không đồng ý!” Đào Hương Vi phản đối kịch liệt, anh ta không có tư cách nhúng tay vào công việc của cô ta không cần cô đồng ý? Không ngờ anh ta cũng là một người bá đạo.

“Anh muốt tôi vi phạm hợp đồng ư?”

“Cô muốn nói phí bồi thường vi phạm hợp đồng rất nhiều? Cho dù là gấp mười lần, vậy cứ coi như là chuộc thân cho cô đi”

Đào Hương Vi tức giận dùng sức đẩy anh ta ra, lạnh mặt nói: “Tôi biết anh giàu nứt đố đổ vách, nhưng anh không thể can thiệp vào công việc của tôi, cùng lắm thì tôi đồng ý với anh sẽ bớt nhiều thời gian trở về với Vân Nhi”

Cô ta không muốn trở về cũng không phải do không nhớ con gái mà thật ra là muốn trốn tránh anh ta.

Nếu như hợp đồng nắm trong tay anh ta, chỉ sợ sau này cô ta chẳng còn phim mà quay, cô ta không dám tưởng tượng đến cảnh mỗi ngày đều quanh quẩn trong nhà, mỗi ngày đều chung sống cùng anh ta dưới một mái nhà Bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đột nhiên nắm lấy cảm cô ta, mắt phượng híp lại nhìn chảm chảm cô ta: “Cô đang lấy con gái ra để nói điều kiện với tôi à?” Đó là con chung của bọn họ.

“Không phải, tôi…”

Đào Hương Vi còn chưa dứt lời bỗng dưng bị giọng nói của bé gái cắt ngang: “Ba mẹ, hai người đang cãi nhau sao?”

Hai người vừa quay đầu đã nhìn thấy Đào Vân Nhị, bọn họ lại không biết cô bé đến từ lúc nào!

Đào Hương Vi vô ý thức đẩy người đàn ông ra, vội bước qua ôm lấy con gái: “Sao con lại chạy ra ngoài?” Bọn họ làm ầm ï đến cô bé rồi sao?

Con gái đã nghe thấy vừa rồi bọn họ cãi nhau?

Đào Vân Nhi xoa đôi mắt bưồn ngủ nhập nhèm, giọng nói mềm mại vừa tỉnh ngủ: “Con tỉnh lại không thấy ba nên đi ra xem thử? Hai tay cô bé ôm lấy cổ của mẹ, vô cùng ý lại cô ta.

“Mẹ, mẹ cố ý chạy về thăm con hả?”

Đào Hương Vĩ ôm chặt con gái, xoa đầu cô bé: “Ừm, mẹ biết con bị m nên đương nhiên phải về rồi.

*Xin lỗi” Đào Vân Nhi lại nói xin lỗi với cô ta.

“Tại sao lại nói xin lỗï?”

“Bởi vì con quấy rầy thời gian quay phim của mẹ, thật ra có ba chăm sóc con là được rồi, nếu mẹ bận thì không cần gấp gáp trở về.” Cô bé vô cùng hiểu công việc của mẹ, hơn nữa cũng rất tự hào vì mình có mẹ là minh tỉnh.

Sự tri kỷ của con gái khiến cho Đào Hương Vì cảm thấy mũi chua chua, ôm cô bé vào trong lòng, mặt chôn vào cổ cô bé, không muốn để con gái thấy được đôi mắt đỏ ửng của cô ta.

Là cô ta không đúng, không nên vì quay phim mà bỏ quên việc ở bên con gái.

“Người phải nói xin lỗi là mẹ, mẹ đồng ý với con, quay xong bộ phim này sẽ ở bên con một tháng, về sau cũng nhận ít phim để ở bên con nhiều hơn.”

“Không cần không cần, mẹ cứ đi quay phim đi, con lớn rồi, không cần mẹ phải thường xuyên ở cùng con, con hy vọng mẹ quay thật nhiều phim, mẹ phải trở thành đại minh tỉnh, con muốn xem phim của mẹ ở trên TV”

Đào Vân Nhi chỉ vào Nguyễn Cao Cường ở bên cạnh nói: “Hơn nữa có ba ở cùng con mà, mẹ cứ yên tâm đi quay phim nhé-”

Đào Hương Vi liếc xéo người đàn ông, nhìn đi, con gái còn hiểu chuyện hơn anh ta.

“Vân Nhi con như vậy là không đúng rồi, mẹ con cần phải ở bên con nhiều hơn chứ không phải đi quay phim.’ Nguyên Cao Cường không vui lắm, không muốn tiếp tục buông lỏng để cô quá tự do.

Dù con gái không cần cô ấy ở bên nhưng anh †a cần “Vân Nhi cũng đã nói để tôi đi quay phim rồi, con gái là lớn nhất, con nói gì chúng ta đều phải nghe” Đào Hương Vi nhếch môi, cuối cùng tâm trạng cũng đã tốt hơn một chút “Đi, mẹ đi ngủ cùng con” Cô ta ôm con gái trở về.

Nguyễn Cao Cường buồn bực nhìn chằm chằm hai mẹ con, hợp đồng của cô ấy anh ta vẫn phải cầm về tay!