Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 498



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 498: Cậu giấu đàn ông ở trong nhà

Bị cả ba lẫn mẹ đồng thời nhìn bằng một ánh mắt kỳ quái, Lâm Thanh Dương cảm thấy áp lực gấp bội “Ba mẹ đừng hiểu lãm, ý của con là, chú ấy từ trước đến nay vẫn ở một mình, chúng ta nên tìm cho chú ấy một người bầu bạn, chính là bạn gái đó ạ, quan tâm chú ấy ở bên cạnh chú ấy dẫn dắt chú ấy” Lâm Thanh Dương vội vàng giải thích.

Khi chú ấy gặp phải khó khăn gì, nên quan tâm dẫn dắt chú ấy sao? Hà Tuấn Khoa không nghĩ răng Cốc Nam Ninh cần tới sự khuyên bảo của một người phụ nữ.

“Ba, ba nghĩ như vậy là không đúng rồi, ba có mẹ của con bầu bạn bên cạnh, nên sẽ không cảm thấy cô đơn, còn chú Cốc Nam Ninh thì không như vậy, từ khi sinh ra đến giờ chú ấy đều độc thân một mình, còn trải qua nhiều khó khăn như vậy, ba không định tìm cho chú ấy một người bầu bạn sao? Ba muốn chú ấy cô độc đến già sao?”

Lâm Thanh Dương dùng ánh mắt tàn nhẫn của mình nhìn anh.

Nghe cậu bé nói như vậy, Hà Tuấn Khoa đột nhiên cảm thấy Cốc Nam Ninh vẫn luôn sống một mình cô độc như vậy, quả thật là rất cô đơn.

“Vậy con nói xem tìm bạn đời cho chú ấy bằng cách nào?” Chuyện †ìm đối tượng này, tìm được người anh ấy thích thì mới được chứ?

“Chúng ta có thể để chú ấy đi xem mắt” Lâm Thanh Dương đã suy nghĩ từ trước.

Lâm Hương Giang nghe xong liền bật cười: “Còn nhỏ như vậy, mà con đã định làm ông mai bà mối rồi sao?”

“Mẹ, chuyện tìm đối tượng hẹn hò cho chú Cốc Nam Ninh giao cho mẹ nhé.”

“Tại sao lại là mẹ?” Lâm Hương Giang không nhịn được cười, cô mơ hồ không hiểu “Ba là ông chủ của chú ấy, còn mẹ là bà chủ của chú ấy, những chuyện như thế này thì thường là do bà chủ làm, không phải sao?”

Nghe có vẻ có chút đạo lý?

Nhưng cô chưa từng làm chuyện này bao giờ, i tượng hẹn hò cho anh ta bây giờ?

“Chú ấy thích kiểu người như thế nào, một chút căn cứ nào mẹ cũng không có, đi tìm ai được chứ?” Lâm Hương Giang xua xua tay từ chối không làm.

Lâm Hương Giang ôm cái bụng khó chịu, nói với Lâm Thanh Dương: “Con đi ra mở cửa đi”

“Con sẽ đi ngay, mẹ à, mẹ phải nhớ đấy nhé, xem xem xung quanh mẹ có ai phù hợp với chú Cốc Nam Ninh hay không” Thẳng bé nhảy xuống ghế, chạy đi mở cửa.

Lâm Hương Giang xoa xoa trán, cô cảm thấy có chút đau đầu.

Có phải cô đã bị con trai lừa vào tròng rồi không?

Ngay sau đó, Lâm Thanh Dương liền vui mừng chạy băng băng quay lại: “Mẹ ơi mẹ, mẹ đỡ đầu của con quay về rồi!”

Mẹ đỡ đầu? Hoàng Kiều Liên?

Lâm Hương Giang quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Hoàng Kiều Liên kéo theo hai thùng hành lý to ụ quay về.

Cô ngây người một lát, sau đó kịp phản ứng lại, vẻ vui mừng mà chạy qua đó, hai người ôm chặt lấy nhau: “Kiều Liên! Cậu quay lại rồi!” Bọn họ rất lâu đã không gặp mặt rồi, thường ngày đều là gọi điện thoại, gọi video nói chuyện với nhau “Ừm, tớ quay về rồi” Hoàng Kiều Liên nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều, trên người còn toát lên một khí chất đặt biệt của một nhà thiết kế.

Cô ấy bây giờ đã là một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng, người muốn cô thiết kế trang phục cho nhiều đến mức phải xếp hàng.

Nhìn cô ấy cũng rất vui mừng, chỉ là trong mắt cô ấy dường như có tâm sự.

“Sao đột nhiên cậu lại quay về? Lần trước không phải nói qua điện thoại là gần đây cậu phải tham gia một cuộc thi thiết kế váy cưới hay sao?”

Lâm Hương Giang chợt nhớ tới chuyện này.

“Không tham gia nữa, tớ cảm thấy công việc quá nhiều nên có chút mệt mỏi, quay về nghỉ ngơi một thời gian, không chào đón tớ sao?”

“Chào đón, đương nhiên là rất chào đón rồi”

Lâm Thanh Dương thay mẹ mình đáp lại Hoàng Kiều Liên muốn vươn tay xoa xoa đầu thằng nhỏ, nhưng lại bị nó đẩy tay ra, nhưng ‘thãng bé lại có vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ đỡ đầu, con không còn là con nít nữa, đừng lúc nào cũng xoa đầu con nữa, như vậy sẽ bị ngốc đi đó ạ”

Hoàng Kiều Liên không nhịn được cười: “Được được, mẹ không xoa nữa..” chợt lóe qua †ầm nhìn cô ấy có một bóng người bước từ phòng ăn tới.

Cô ấy quay đầu lại nhìn, bây giờ cô ấy mới phát hiện trong nhà không chỉ có hai mẹ con, mà còn có thêm một… người đàn ông nữa?”

Mà còn là một người đàn ông ngồi xe lăn, nhưng người đàn ông này lại có một khuôn mặt khiến người nhìn điên đảo, cô ấy chưa từng gặp qua người đàn ông nào anh tuấn đến như vậy!

“Hương Giang, cậu thật lươn lẹo, trong nhà cậu có giấu đàn ông.” Hoàng Kiều Liên vẻ trêu chọc cười nhạo nói, cô ấy không ngừng quan sát Hà Tuấn Khoa.

“Không định giới thiệu sao? Anh ta là ai?”

Hoàng Kiều Liên rất lấy làm tò mò, cô ấy bỏ qua cho Hà Tuấn Khoa rồi sao?

Lâm Hương Giang kéo Hà Tuấn Khoa lại gần cạnh mình, cố ý không nói thẳng, mà chỉ nói: “Anh ấy là tình yêu mới của tớ, anh ấy tên là Henry”

“Ố ồ, yêu đương phóng khoáng như vậy sao?

Nhìn hai người gắn nhau như keo vậy, ở bên nhau bao lâu rồi?” Giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.

“Mẹ đỡ đầu, ba và mẹ con ở bên nhau lâu lắm Lâm Thanh Dương trả lời cô ấy.

Hoàng Kiều Liên nhíu mày một cái, có thể khiến cho Lâm Thanh Dương nhận làm ba, xem ra cũng không phải là đơn giản “Chào anh, tôi là Hoàng Kiều Liên, chị em tốt của Lâm Hương Giang” Cô ấy chủ động giới thiệu bản thân mình.

Nào ngờ đối phương chỉ đáp lại cô ấy một câu đơn giản: “Tôi biết mà.”

Hoàng Kiều Liên lúc này chỉ có thể tự động hiểu rằng, cô ấy và Lâm Hương Giang thường ngày hay nói chuyện với nhau nhiều, vậy nên anh †a sớm đã biết được sự tồn tại của cô.

Cô ấy dùng cùi trỏ thúc Lâm Hương Giang ậ thà gì cả, tim một cái: “Cậu đúng là không thậ được bạn mới cũng không nói “Không phải bây giờ cậu biết rồi sao?” Lâm Hương Giang chỉ là muốn nói cho cô muộn một chút, dù gì thì thân phận hiện tại của anh vẫn chưa được công khai.

“Nói như vậy, tối nay tớ không tiện ở lại làm phiền các cậu rồi, tớ vấn là nên đi ngủ ở khách sạn thì hơn”

“Nhà tớ có phòng dành cho khách, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tối nay cậu hãy ở lại nhà tớ, không cần phải lăn tăn gì” Lâm Hương Giang kéo lấy đống hành lý từ tay cô ấy giao cho.

con trai: “Kéo hành lý của mẹ đỡ đầu con vào phòng của khách đi”

“Vâng, tuân lệnh!” Lâm Thanh Dương giơ tay chào, sau đó liền làm việc.

Hoàng Kiều Liên nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, rồi hỏi: “Tôi muốn độc chiếm cô ấy một đêm, chắc anh không có ý kiến gì chứ?”

“Ý kiến thì không thể nào là không có” Anh cũng thành thật.

“Chỉ một tối thôi, ngày mai tôi trả lại cho anh, anh phản đối cũng không có tác dụng”

Buổi tối, Hoàng Kiều Liên kéo Lâm Hương.

Giang đến phòng cô ấy ngủ, hai người đã lâu không nói chuyện thủ thỉ với nhau, Bọn họ đều đã tảm rửa xong, mái tóc dài buông thống ra sau lưng, mặc áo ngủ nằm trên giường, giống như hồi bọn họ còn học đại học, cứ đến mỗi đêm là lại có chuyện nói không hết.

“Hương Giang, cậu thật sự là đã buông bỏ Hà Tuấn Khoa rồi sao?” Hoàng Kiều Liên vẫn không nhịn được mà hỏi “Không có” Lâm Hương Giang trả lời rất nhanh.

Hoàng Kiều Liên liền ngồi bật dậy: “Không có sao? Vậy thì cậu và người tên Henry đó có quan hệ gì? Cậu đừng có nói với tớ, cậu là đang đồng cảm với anh ta nên mới..” Dù gì thì hai chân của anh ta cũng không đi lại được.

Lâm Hương Giang nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định nói cho cô ấy: “Anh ấy chính là Hà Tuấn Khoa”

“Anh ta… cái gì? Cậu nói anh ta là ai? Hoàng Kiều Liên che miệng lại chút nữa thì hét lên thành tiếng.

Cô ấy bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn không dám tin mà nhìn Lâm Hương Giang, rồi hỏi: “Cậu nói thật sao? Không phải là đang lừa tớ chứ?

Nhưng anh ta không giống với Hà Tuấn Khoa mà?”

Sau đó Lâm Hương Giang liên đem tất cả mọi chuyện nói cho cô ấy biết, giải thích cho cô ấy rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào Sau khi Hoàng Kiều Liên nghe xong, cả người cô ấy như ngỡ ngàng, một lát sau đột nhiên cô ấy bật cười: “Anh ta là Hà Tuấn Khoa? Nhưng khuôn mặt thật của anh ta đâu phải? Có phải quá hoang đường không vậy!”

“Anh ấy bị ép chỉnh hình”

“Cho dù là có tự nguyện hay không, dù sao thì anh ấy cũng đã chỉnh hình rồi, có điều phải nói sự thật, anh ấy bây giờ đẹp trai hơn lúc trước nhiều đó “Chuyện này chắc không phải là giả”Dù gì thì †ay nghề chỉnh hình của Sở Khả Vy không có ai có thể so được.

Lâm Hương Giang nghiêm túc nhìn chăm chăm cô ấy, rồi hỏi: “Còn cậu? Đột nhiên quay về là có chuyện gì vậy? Tại sao Nguyễn Cao Diệp không cùng cậu trở về?”

Nụ cười trên môi của Hoàng Kiều Liên dần dần nhạt đi, đôi mắt cuối cùng cũng không giấu được chuyện này.