Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 542



Chương 542: Không nỡ để anh ta chết

Hàn Vân Huệ hít vào một hơi, nắm chặt tay y †á nghẹn ngào cầu xin: “Cầu xin các người nhất định phải cứu nó, cầu xin các người..” Bà ta không thể mất đi đấu con này, bà ta không thể chịu được bi kịch kẻ đầu bạc người đầu xanh!

“Chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức” Y tá nói xong thì vội vàng đi điều kho máu, Lời nói vừa nấy của y tá vẫn còn đang vang vọng trong trong đầu Hoàng Kiều Liên, có khả năng cứu chữa không thành công.

Đầu óc cô ấy lập tức trở nên trống không, không thể tưởng tượng nếu như Nguyễn Cao Diệp thật sự mất mạng trong lần tai nạn xe cộ này sẽ như thế nào?

Trái tim cô ấy co rút đau đớn, rõ ràng cô hận anh ta như thế, hận đến mức thề rằng đời này sẽ không gặp lại anh ta, nhưng vì sao khi nghe thấy anh ta sẽ chết, cô ấy lại đau lòng?

Ngực cô giống như là bị cái gì đó đè lên, đến cả hô hấp cũng cảm thấy đau nhức.

Hóa ra cô ấy nói chán ghét anh ta, không muốn gặp anh ta chỉ là nói nhảm, thật sâu trong lòng cô ấy vẫn còn có tình cảm với anh ta!

Cô ấy không muốn anh ta chết, thật sự không muốn!

Cho dù cô có hận anh ta thì cũng không thể buông anh ta xuống!

Y tá lúc nãy vội vàng trở về: “Bệnh nhân là nhóm máu B, trong kho máu không còn đủ máu, trong các người có ai là nhóm máu B? Mau hiến máu cho bệnh nhân!”

Hàn Vân Huệ vô thức lắc đầu: “Tôi… Tôi không phải”

Lâm Hương Giang cũng lắc đầu: “Tôi cũng không phải”

‘Vẻ mặt Hoàng Kiều Liên hơi trầm xuống: “Tôi thuộc nhóm máu B, lấy máu của tôi đi” Cô ấy không chút do dự nói Lâm Hương Giang không đồng ý: “Lần trước cậu mất không ít máu, bây giờ vừa mới khôi phục lại một chút, làm sao có thế rút máu được?”

“Không sao, rút một ít máu cũng lấy mạn: của tớ được, chỉ cần có thể cứu người là được “Đúng vậy đúng vậy, bây giờ cứu người quan trọng, Kiều Liên à, chỉ cần cháu hiến máu cho Diệp, dì nhất định sẽ cảm ơn cháu thật tốt! Cháu chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta!” Hàn Vân Huệ không quan tâm gì nữa, chỉ cần con trai còn sống là được.

Hoàng Kiều Liên không đáp lại bà ta, mà nói với y tá: “Đi thôi, nhanh chóng đi lấy máu”

‘Y tá không dám trì hoãn, vội vàng sắp xếp cho cô ấy đi lấy máu.

Lâm Hương Giang không yên tâm đi theo.

Y tá rút một túi máu tội vội vàng đưa vào trong phòng cấp cứu, vẻ mặt Hoàng Kiều Liên tái nhợt năm ở trên giường bệnh, cô ấy cảm thấy vô cùng choáng váng.

Lâm Hương Giang vô cùng đau lòng: “Cậu xem, tớ đã bảo cậu không thể rút máu rồi, bản ‘thân cậu vần chưa hoàn toàn hồi phục mà.

Hoàng Kiều Liên nhảm chặt hai mắt, cô ấy không dám mở mắt ra, bởi vì mở mắt ra sẽ rất choáng, cô ấy nhìn thấy đồ vật gì cũng xoay tròn.

Giọng điệu của cô ấy yếu ớt: “Tớ sẽ không để cho anh ta chết thoải mái như vậy, nếu không thì quá là có lợi cho anh ta.”

Đến lúc này rồi cô ấy vẫn còn mạnh miệng, rõ ràng không nỡ để anh ta chết Lâm Hương Giang cũng không vạch trần cô ấy, để cho cô ấy năm nghỉ ngơi thật tốt, bổ sung thêm dinh dưỡng cho cô ấy: “Nào, uống ngụm sữa bò đi”

Sau khi bác sĩ truyền đủ máu cho Nguyễn Cao Diệp, cuối cùng cũng cứu anh ta trở về từ cánh cửa Âm Phủ.

Tai nạn xe cộ đã khiến anh ta bị thương nặng, chỉ sợ nhất thời sẽ không thể tỉnh được.

‘Sau khi Hoàng Kiều Liên biết anh ta không chết, cô không hề có ý định đến gặp anh ta, sau khi nghỉ ngơi xong thì rời đi.

Lâm Hương Giang đuổi theo phía sau: “Kiều Liên, cậu đi đâu thế? Cậu không sao chứ?”

Cổng bệnh viện, Hoàng Kiều Liên từng bước chân lại, đợi cô chạy đến gần.

“Tớ không sao, tớ đã đổi vé máy bay, ngày mai sẽ xuất phát”

Lâm Hương Giang nhìn khuôn mặt cô ấy vẫn tái nhợt như cũ, không khỏi lo lắng nói: “Cậu nhất định phải đi luôn bây giờ sao? Sắc mặt của cậu thực sự rất không tốt, hay là nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ° “Không cần, tớ biết rõ tình huống của mình, hơn nữa vốn dĩ hôm nay tớ phải đi, trì hoãn thêm một ngày đã làm rối loạn hết kế hoạch của tớ”

“Cậu… Không đợi anh Phương Lan lại sao?”

“Không phải anh ta vẫn còn sống sao? Nếu đã không có chuyện gì rồi thì tại sao tớ phải chờ anh ta?”

“Việc cậu truyền máu cho anh ta nói rõ cậu cũng rất lo lắng cho anh ta, cậu vẫn chưa hoàn toàn buông anh ta được, đúng chứ?” Lâm Hương Giang không biết vì sao cô ấy lại trốn tránh?

Hoàng Kiều Liên im lặng mấy giây rồi lên giếng: “Cứ coi như thế đi, nhưng như vậy thì làm sao? Sớm muộn sẽ có một ngày tớ hoàn toàn buông bỏ được anh ta” Cô ấy có lòng tin đối với chính mình.

“Tớ nghe dì Lan nói, lần này anh ta xảy ra tai nạn là vì muốn đến sân bay ngăn cản cậu, điều này nói rõ trong lòng anh ta có cậu” Lâm Hương Giang cho rằng, có lẽ bọn họ có thể từ từ nói chuyện Ánh mắt Hoàng Kiều Liên lóe lên, có cái gì đó xẹt qua đáy mắt cô ấy, ngoài mặt cô ấy vẫn tỏ ra bình thản: “Tớ không quan tâm trong lòng anh ta nghĩ như thế nào, cứ như vậy đi, tớ đi đây, cậ nhớ tự chăm sóc tốt cho chính mình” Cô ấy vỗ võ bả vai của Lâm Hương Giang, cuối cùng kéo hành lý rời đi.

Lâm Hương Giang nhìn theo bóng lưng của cô cô, hé miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng nhìn cô ấy rời đi Cô khẽ thở dài một tiếng, có thể theo đuổi lại được Kiều Liên hay không thì phải xem tạo hóa sau này của Nguyễn Cao Diệp rồi.

“Vua màn ảnh Phạm Văn Đồng cầm hoa hồng xanh đến bệnh viện thắm Đào Hương Vị, có phải là hai người bọn họ đang yêu nhau?” Phương Thảo đọc tin tức hot hôm nay, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Đào Hương Vi.

“Chị Vi, chị hẹn hò với vua màn ảnh từ bao giờ.

vậy?” Thân là trợ lý, tại sao cô ấy lại không biết chuyện này?

Đào Hương Vi đã đọc qua tin hot kia, cô ta cũng rất là cạn lời: “Truyền thông viết linh tinh đó”

“Thế nhưng tại sao anh ta lại mang hoa hồng xanh đến thăm chị? Đây không phải là có dụng ý khác sao?” Đến cả cô ấy cũng biết không thể tùy tiện tặng hoa hồng xanh cho người khác, chẳng lẽ Phạm Văn Đồng lại không biết?

“Anh ta đang dựa vào cô để kiếm fame, chẳng lẽ em còn tưởng thật?” Nguyễn Cao Cường khit mũi đi tới.

Đào Hương Vi nhíu mày, Phạm Văn Đồng muốn dựa vào cô để kiếm fame?

Điều này không thể nào…ừ khi Phạm Văn Đồng xuất đạo đến nay đã có rất nhiều tin đôn xấu, nhưng mà lần nào anh ta cũng giải thích là không phải sự thật, là do đám chó săn viết linh tinh, anh ta cũng không hề tung tin anh ta có bạn gái, bình thường danh tiếng của anh ta cũng rất tốt, hơn nữa anh ta là một ngôi sao nổi tiếng, không cần phải dựa vào chị Vi để kiếm fame” Phương Thảo nghiêm túc phân tích.

Đào Hương Vi gật đầu, cảm thấy cô ấy nói có lý.

“Uổng công cô lăn lộn trong giới giải trí, đến cả chuyện đơn giản như vầy mà cũng không nhìn thấu, tôi dám cá trăm phần trăm là anh ta đang muốn dựa vào cô để kiếm fame”” Nguyễn Cao Cường đã nhìn thấu âm mưu của Phạm Văn Đồng từ lâu rồi “Phương Thảo, em chú ý một chút, nếu như anh ta thật sự có cái ý kia, em hãy nói rõ ràng với anh ta là chị không muốn dính líu đến chuyện tình cảm, còn phải nhanh chóng giải thích với công chúng về chuyện này” Cô ta không muốn bị fan hâm mộ của Phạm Văn Đồng công kích.

Phương Thảo gật đầu nói đã hiểu, vừa lướt Facebook lại xuất hiện một hot search khác, cô ấy vội vàng nói: “Phạm Văn Đồng vừa lên tiếng đính chính, để em xem xem anh ta nói cái gì?”

“Khi Phạm Văn Đồng được phóng viên hỏi về mối quan hệ với Đào Hương Vị, anh ta nói bọn họ.

chỉ là bạn tốt, anh ta cũng không biết hoa hồng xanh đại biểu cho cái gì, bởi vì anh ta chưa từng tặng hoa hồng xanh cho bất kỳ ai khác, hôm đó anh ta nhìn thấy nó đẹp mắt, cho rằng các cô gái đều thích hoa như thế, cho nên mới bảo trợ lý mua mang đến bệnh viện”

“Chị Vi, anh ta chủ động giải thích rồi, chậc chậc, thuận tiện tự nói anh ta chưa từng tặng hoa hồng xanh cho ai, chị là người đầu tiên, fan hâm mộ của anh ta đều đang nói ghen tị với chị đó.”

Phương Thảo nói Nguyễn Cao Cường cười lạnh: “Xem ra anh ta cũng rất biết cách lăn lộn, lần này nhiệt độ của cả cô và anh ta đều tăng lên, còn tạo thêm cho anh †a một làn sóng hâm m Bây giờ Đào Hương Vi chỉ có thể ở bệnh viện dưỡng thương, cô ta không có sức quản mấy chuyện bên ngoài: “Anh ta có thể chủ động làm đính chính là được rồi”

Nguyễn Cao Cường thì không cho là như vậy: “Anh ta có thể lợi dụng cô lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, tốt nhất là cô nên giữ khoảng cách với anh ta, đừng có mà dính dáng gì tới anh ta” Ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy cái †ên Phạm Văn Đồng kia rất là không vừa mắt