Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 549



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 549: Không có quan hệ đặc biệt gì

Phương Thảo thấy Đào Hương Vi vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không thèm để ý xem có phải Phạm Văn Đồng muốn dựa vào cô ta để kiếm faMẹ Tạy không thì vô cùng tò mò hỏi: “Chị Vi, chị đã có người thích chưa? Em thấy tổng giám đốc Cường đối xử với chị rất đặc biệt, không phải là hai người…”

Theo lý mà nói, Nguyễn Cao Cường thân là ông chủ của cô ta, cô ta bị thương được ông chủ quan tâm một chút là chuyện bình thường, nhưng một ông chủ ngày ngày đến thăm cô ta, chăm sóc cô ta, nói không có tư tình thì chẳng ai tin.

Nhắc đến Nguyễn Cao Cường, cảm xúc của Đào Hương Vi lại trở nên không thể bình tĩnh nổi, cô ta nhíu máy lập tức đính chính: “Chị với anh ta không có quan hệ đặc biệt gì cả”

Phương Thảo càng cảm thấy khả nghị, bên ngoài đồn thổi cô ta với Phạm Văn Đồng như thế nào cô ta cũng không thèm để ý, nhưng mà vừa nhắc tới Nguyễn Cao Cường một phát là cô ta lại lập tức giải thích.

“Cái gì?” Phương Thảo không nhịn được kinh ngạc kêu lên: “Mẹ của con gái, chị ấy… Hai ngư: Ngay từ đầu Phương Thảo cũng đã đoán được bọn họ có tư tình ngầm, không ngờ rằng bọn họ còn có luôn cả con rồi!

Nếu mà để lộ việc này ra ngoài, chắc chắn nó sẽ là một quả bom nổ dưới nước!

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường hơi trầm xuống, tại sao cô ta phải cẩn thận từng li từng tí như vậy?

Đến cả trợ lý riêng của cô ta, cô ta cũng muốn giấu diếm mối quan hệ của bọn họ?”

Hay là cô ta rất sợ mối quan hệ của bọn họ lộ ra bên ngoài ánh sáng?

Chẳng lẽ trở thành người phụ nữ của anh ta là một chuyện rất đê tiện sao? Anh ta không thể bị lộ ra ngoài ánh sáng sao?

Đột nhiên anh ta không muốn làm người đàn ông phía sau lưng cô ta nữa, anh ta muốn tất cả mọi người biết về mối quan hệ của bọn họ, biết bọn họ có con gái, bọn họ sẽ kết hôn Phương Thảo rất biết điều rời đi, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.

Bây giờ Đào Hương Vi thực sự không có quá nhiều điều để nói với anh ta, cô ta luôn cảm thấy không thoải mái khi hai người bọn họ ở chung trong một không gian.

Cô ta vươn tay định lấy mấy quyển sách Phạm Văn Đồng đưa tới ở trên bàn, nhưng người đàn ông bên cạnh lại nhanh tay vứt hết đống sách kia sang một bên.

“Anh làm cái gì đấy?” Cô ta không hiểu nhìn anh ta.

“Mấy quyển sách rách nát này có cái gì đáng để xem?” Lẽ ra anh ta nên vứt hết đống sách kia đi từ lâu, đặc biệt là sách do Phạm Văn Đồng tặng.

“Tôi thấy đọc rất hay, anh trả lại cho tôi.

“Cô coi mấy cuốn sách kia như bảo bối vậy sao? là bởi vì Phạm Văn Đồng tặng?” Anh ta lạnh lùng cong môi.

Đào Hương Vi lười không muốn nói nhảm với anh ta, cô ta chỉ dùng nó để giết thời gian, ai tặng nó không quan trọng.

“Làm ơn mang trả lại cho tôi.”

“Nếu cô muốn đọc sách, tôi sẽ bảo Mộ Dung Bạch mang sách đến cho cô, muốn đọc loại sách gì cũng được, chỉ riêng mấy quyển sách này thì đừng mơ được đọc nữa” Anh ta nói xong thì vứt hết toàn bộ mấy quyển sách kia vào thùng rác.

“Anh… Anh đừng có mà quá đáng!” Cho dù không để cho cô ta đọc thì cũng không nên ném sách người ta tặng vào thùng rác như thế chứ?

Nhìn thấy vô ta lo lắng cho mấy quyển sách rách nát kia như vậy, trong lòng Nguyễn Cao Cường càng thêm khó chịu, anh ta lạnh lùng chế nhạo: “Cô còn có tâm trạng đế đọc sách, không thèm quan tâm đến con gái của mình như thế nào, từ lúc cô nhập viện đến giờ con bé chưa từng được gặp mặt cô, cô có biết con bé rất nhớ cô không?”

Đào Hương Vĩ giật mình, sau đó hỏi: “Vân Nhi sao rồi?” Không phải là cô ta không muốn gặp con gái, chỉ là cô ta bị thương như vậy, nếu để cho con gái biết sẽ chỉ khiến cho con bé thêm buồn mà thôi.

“Sao nào? Cô còn biết quan tâm đến con bé sao?” Anh ta đáp.

Đào Hương Vi hít sâu vào một hơi để cho cảm xúc của mình bình ổn lại: “Tôi không có nhiều sức lực để nói nhảm với anh, anh mau nói đi, con bé thế nào rồi”

Nguyễn Cao Cường nhíu chặt mày, nói vài câu với anh ta là nói nhảm?

“Đến lúc cô với con bé gặp mặt, cô tự hỏi con bé đi” Anh ta tức giận nói một câu.

“Anh không thể nói trước cho tôi biết sao?”

Cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai bướng bỉnh của người đàn ông, không hiểu sao anh ta lại đột nhiên giở thói ra?

“Không phải cô không muốn nói nhảm với tôi sao? Việc gì tôi phải nói nhiều để tự chuốc lấy nhục nhã?”

“Anh…” Đào Hương Vi thực sự phục anh ta luôn rồi, sao anh ta có thể quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt như vậy!

“Anh muốn dẫn con bé đến bệnh viện gặp tôi sao?” Cô ta đành phải hỏi một vấn đề khác.

Một tay Nguyễn Cao Cường đút vào túi quần: “Vậy phải xem ý của cô, video hay dẫn tới bệnh viện?”

Đào Hương Vi suy nghĩ, vết thương của cô ta đã gần như khỏi hẳn rồi, một khoảng thời gian nữa là có thể xuất viện trở về nhà, đến lúc đó con gái cũng biết chuyện cô ta bị thương.

Không bằng bây giờ nói luôn cho con bé biết, như thế hai mẹ con cô ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.

“Anh dẫn con bé đến bệnh viện đi” Cuối cùng cô ta nói.

“Tôi cũng nghĩ như vậy” Anh ta nhìn về phía cô ta, nói đến việc này bọn họ vô cùng tâm linh tương thông, Ngày Nguyễn Cao Cường ôm Đào Vân Nhi đến bệnh viện bị một con chó săn nấp ở trong bóng tối chụp được, chẳng qua là lúc đó anh ta không phát hiện ra.

Anh ta nói với Vân Nhi là mẹ của cô bé bị thương trong quá trình quay phim, bây giờ đang được điều trị trong bệnh viện, vết thương có chút nghiêm trọng Đào Vân Nhi vội vã tới thăm mẹ của mình.

Trong phòng bệnh, gần như là cả một tháng nay hai mẹ con mới được gặp nhau “Mẹ ơi, vết thương của mẹ còn đau không?

Cha nói mẹ vô tình ngã xuống vũng nước và bị thương khi đó đang quay phim trên núi, thật sự là như vậy ạ?” Đào Vân Nhi hỏi.

Đào Hương Vi trừng mắt nhìn Nguyễn Cao Cường, anh ta đã lấy cớ lung tung gì với con gái vậy?

Cái gì mà rơi vào vũng nước? Cô ta ngu xuẩn như thế sao?

Nếu như cô ta thật sự có rơi vào hố thì cũng là hố do anh ta đào!

Đào Hương Vi bất đắc dĩ gật đầu: “Ừm..”

“Chân của mẹ bị thương rất nặng sao?” Đào Vân Nhi muốn nhìn một cái.

Đào Hương Vi đang đắp chăn, bởi vì xương cột sống của cô ta vấn còn chút đau cho nên không tiện ngăn con gái vén chăn lên nhìn Nguyễn Cao Cường nắm lấy tay của con gái: “Bác sĩ nói không thể nào đụng vào vết thương của mẹ, chúng ta đừng nên xem, dù sao cũng đã băng bó kỹ, ở bệnh viện thêm vài ngày nữa mới có thể ra viện”

Đào Vân Nhí sợ đụng vào vết thương của mẹ, ngoan ngoãn thu tay lại: “Mẹ, vậy để con đến bệnh viện ở với mẹ” Cô bé hiểu rất rõ cảm giác năm việc là như thế nào.

“Được” Đào Hương Vi xoa đầu con gái, bỗng dưng phát hiện trên cố tay con gái có một vết sẹo.

Cô ta cầm tay con gái lên và nhìn chăm chấm vào vết sẹo kia: “Con bị thương sao?” Vết sẹo nhìn vừa phải, màu hồng như da thịt “Á… Cái này là do con không cẩn thận bị thương, nhưng bây giờ không sao rồi, mẹ xem đi, đã lành rồi nè.” Đào Vân Nhi không dám nói cho mẹ biết cô bé bị thương như thế nào.

Đào Hương Vi nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, hỏi: “Không phải tôi đã bảo anh chăm sóc tốt cho Vân Nhi rồi cơ mà? Tại sao con bé lại bị thương?” Cho dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng cô ta cũng rất đau lòng.

“Mẹ đừng trách cha, thật sự là do con không cẩn thận”

“Nếu như cô thật sự không yên tâm, sao đợi vết thương của cô lành lại rồi tự mình chăm sóc con bé đi” Nguyễn Cao Cường cũng không nói tại sao Vân Nhí lại bị thương phải anh ta chỉ muốn cô không quay phim nữa và ở nhà trông con mỗi ngày sao.