Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 592



Chương 592: Anh ta quan tâm cô

Lãnh Thiên Khuê nheo mắt nhìn Lâm Hương Giang, nhất thời không hiểu ý của cô: “Bởi vì tôi?”

“Đúng, là vì quan tâm đến cô.

Mặc dù Dạ Hữu Khánh đã yêu cầu đàn em khóa cô bãng xích sắt, đây là một hành động đáng ghê tởm và đáng xấu hổ, nhưng anh ta làm tất cả những điều này chỉ để có thể giữ cô bên cạnh mình.

Nếu không phải vì hận anh ta, không ngừng kêu gào muốn giết anh ta, có lẽ Dạ Hữu Khánh sẽ không giữ cô lại bảng một cách cực đoan như vậy.

Lãnh Thiên Khuê thoạt đầu giật mình, sau đó cười phá lên như vừa nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng hài hước nào đó: “Cô bị mù à? Con mắt nào của cô nhìn thấy là anh ta quan tâm đến tôi? Anh ta muốn giết tôi. Cô không nhìn thấy sao?”

tôi có thể nhìn thấy anh ta Lâm Hương Giang lắc đầu: “Tôi không thấy, tôi chỉ nghe thấy cô luôn miệng nói muốn giết anh ta mà”

“Đúng vậy, tôi muốn anh ta chết. Điều đáng căm ghét là tôi không thể giết anh ta ngay bây giờ!” Lãnh Thiên Khuê nghiến răng, và sự hận thù dành cho anh ta trong lòng cô đã ăn sâu vào xương.

Lâm Hương Giang nhìn cái trần mà cô vừa tự đập vào tường, ngồi xổm xuống lấy một tờ giấy bên cạnh giúp cô lau vết máu. Thật kỳ lạ là Lãnh Thiên Khuê không đẩy cô ra, có lẽ vì cô ấy cảm thấy rằng Lâm Hương Giang không có ý thù địch.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Hương Giang lúc này mới có thể nhìn rõ hơn cô gái trước mặt mình. Lãnh Thiên Khuê là một cô gái rất trẻ đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại mang theo hận ý không phù hợp với tuổi tác.

“Đôi khi cô không cần phải sử dụng các phương pháp quyết liệt đế đạt được mục tiêu của mình. Cô thử thay đổi suy nghĩ của mình, sử dụng các phương pháp khác. Có thể cô sẽ làm được điều mình mà muốn” Lâm Hương Giang thì thầm với Lãnh Thiên Khuê trong khi giúp cô ấy lau vết máu.

Lãnh Thiên Khuê đưa mắt nhìn cô chẳm chăm, tự hỏi là nghe không hiểu lời của Lâm Hương giang, hay không hiểu tại sao cô lại nói câu này?

“Cô có biết Dạ Hữu Khánh đã làm gì không? Cô có ại sao tôi lại muốn giết anh ta không?” Cô hỏi với vẻ chế nhạo.

Lâm Hương Giang lại lắc đầu và thành thật trả lời: “Tôi không biết”

Lãnh Thiên Khuê không khỏi chế nhạo: “Cô không biết thì tại sao lại ở đây khoa chân múa tay?”

“Được thôi. Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết sự thật, để cứu lấy cái mạng nhỏ của chính mình vậy”

Lãnh Thiên Khuê kinh ngạc nhìn cô, rồi cảm thấy nực cười: “Cô như vậy càng không thể bảo toàn mạng sống, với cả tôi dám chắc rãng nếu như cô vừa ra ngoài anh ta sẽ giết cô.

“Không, chỉ cần cô đồng ý phối hợp với tôi, anh ta sẽ không những không giết tôi, còn giữ tôi lại”

Lãnh Thiên Khuê dùng ánh mắt khó hiểu.

nhìn cô, thật sự không hiểu ý của cô là gì?

Lâm Hương Giang nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong và có vẻ như cá đã bắt đầu cản câu, vì vậy cô ấy nói thêm: “Cô có muốn đánh cuộc với tôi không?”

Lãnh Thiên Khuê mím môi và không nói gì, như thể cô ấy đang do dự.

“Tại sao tôi phải đánh cuộc với cô?” Lãnh Thiên Khuê định thần lại.

“Nếu tôi thẳng, cô có thể tin tưởng để tôi giúp cô thực hiện mong muốn của mình”

Không phải điều cô ấy muốn làm nhất bây giờ chỉ là giết Dạ Hữu Khánh sao? Người phụ nữ này có thể giúp cô ấy thật không?

Lãnh Thiên Khuê suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đánh cuộc với cô một lần này” Cô ấy đã chiến đấu với Dạ Hữu Khánh lâu như vậy, và vẫn bị anh ta giam giữ ở đây. Có lẽ cô ấy thực sự nên tìm một người để giúp bản thân mình.

Trong vòng mười phút, Lâm Hương Giang bước ra khỏi phòng. Đúng như cô dự đoán, Dạ Hữu Khánh và người của anh ta đang đợi ở bên ngoài cách đó không xa.

Vừa đi ra, Diệp mụ mụ hai mắt đen như mực nhìn chằm chäm cô, không cần hãn lên tiếng, cô chủ động đi tới “Cô ấy bây giờ thế nào?” Anh ngây người hỏi, nóng lòng muốn đi vào xem thử.

Lâm Hương Giang mỉm cười và nói: “Cảm xúc của cô ấy đã bình ổn trở lại, và cô ấy bây giờ đã đi ngủ rồi.”

“Đang ngủ?” Dạ Hữu Khánh không thể tin được, theo tính khí của Lãnh Thiên Khuê, cô không thể ngủ trong nháy mắt được.

Anh lập tức nhấc đôi chân dài trực tiếp đi vào trong phòng.

Lâm Hương Giang cứ giữ nụ cười của mình và cũng không đi theo, và phải để anh ta tận mắt chứng kiến mới tin tưởng được.

Không mất nhiều thời gian thì Dạ Hữu Khánh bước ra, anh ta cao và gầy, nhưng giữa hàng lông mày lại ẩn chứa những sự ngang tàng khó tả.